“Đường đường là Nho Kiếm Tiên, sao lại nguyền rủa sau lưng người ta?” Một giọng nói mang theo ý cười đột nhiên vang lên bên ngoài gian nhà.
Tạ Tuyên không hề do dự, lập tức vung tay. Thanh Vạn Quyển Thư đặt bên cạnh rương sách chợt xuất hiện trong tay hắn. Tạ Tuyên cười nói: “Nhiều năm không gặp, bây giờ gặp cái tên để ria mép đáng ghét nhà ngươi mà còn phải gọi một tiếng đại gia trưởng.”
Tô Xương Hà đẩy cửa bước vào, khoanh tay trong áo, bên hông dắt Miên Long Kiếm, đeo mặt nạ màu bạc che nửa mặt: “Nho Kiếm Tiên khách khí, cứ gọi ta là Tiểu Xương Hà cũng được, cho nó thân thiết.”
“Hừ.” Tạ Tuyên cười lạnh một tiếng: “Xem ra ta phải nghỉ lại trong Tiền Đường thành một thời gian.”
“Ồ? Tô Mộ Vũ ở đây thì ngươi yên tâm, còn ta đến thì ngươi lại cảm thấy sắp có chuyện xấu xảy ra?” Tô Xương Hà bất đắc dĩ thở dài: “Xem ra giang hồ bình phẩm về ta không được tốt cho lắm!”
“Danh hiệu của ngươi chính là bình phẩm của giang hồ, Tống Táng Sư, chẳng lẽ lại mang ý may mắn?” Tạ Tuyên hỏi ngược lại.
“Ài, thế thì ta với Tô Mộ Vũ đi luôn tối nay.” Tô Xương Hà duỗi eo lười biếng: “Được chưa?”
Tô Mộ Vũ ngạc nhiên: “Đi luôn tối nay?”
Tô Xương Hà lắc đầu thở dài: “Xem ra gia chủ Tô gia rất thích Tiền Đường thành, hay là không nỡ rời xa Bạch thần y? Sao giọng điệu toàn mang vẻ luyến tiếc thế?”
“Thế thì được!” Tạ Tuyên thu kiếm, đồng thời giải trừ kiếm khí quanh người: “Nếu không, phải đấu với cả hai người các ngươi, ắt sẽ là kết cục không tốt.”
“Ha ha ha ha, trong Tiền Đường thành còn có một học cung truyền thừa trăm năm, nghe nói có vài vị cao nhân lánh đời. Ta vừa lên làm đại gia trưởng, sẽ không nghĩ quẩn như vậy đâu.” Tô Xương Hà nhìn cái bàn gỗ, hai mắt sáng bừng: “Có rượu à?”
Hắn vung tay, bầu rượu chợt xuất hiện trong tay. Nhưng nhìn kỹ lại, hắn hết sức thất vọng vì bình rượu đã trống không. Hắn cầm bình, ngửa đầu lắc lắc vài cái, uống nốt mấy giọt rượu còn sót lại dưới đáy.
“Trả lại cho ta.” Tạ Tuyên giơ tay đoạt lại bình rượu.
Tô Xương Hà vẫn chưa đã thèm: “Rượu này đầy hương hoa đào, ai ủ thế? Ta cũng đi mua một vò.”
“Chưởng giáo núi Thanh Thành Triệu Ngọc Chân tự tay ủ rượu, ngươi có muốn cũng phải xem hắn có đồng ý cho không.” Tạ Tuyên cõng rương sách lên vai, định rời khỏi.
Tô Xương Hà cười nói: “Hóa ra là Đạo Kiếm Tiên vang danh thiên hạ. Sau này nếu có cơ hội sẽ tới gặp hắn một phen.”
“Vậy xin cáo từ. Ngày mai, nếu mọi chuyện thuận lợi, ta cũng sẽ rời khỏi Tiền Đường thành.” Trước khi đi, Tạ Tuyên liếc nhìn Tô Mộ Vũ một cái, rồi cười nói: “Ta luôn cảm thấy ngươi và hắn là người trên hai con đường hoàn toàn khác biệt, nhưng lại luôn đồng hành. Ta không hiểu nổi, sau này nhớ tới một câu nói trong sách, cũng hiểu ra đôi chút.”
Tô Mộ Vũ điềm nhiên đáp: “Câu nói gì?”
Tạ Tuyên kéo rương sách, bước sát qua Tô Xương Hà: “Cách song văn mạn tuyết, chỉ xích nhược thiên nhai.”
Tô Xương Hà cười nói: “Ý nói tuy hai người chúng ta ở rất gần nhau nhưng thực tế lại cách nhau rất xa?”
“Không, ý là giữa các ngươi, gần trong gang tấc hay xa cách tận chân trời chỉ là trong một ý nghĩ.” Tạ Tuyên bước ra ngoài cửa lớn: “Nên trân trọng.”
Thấy Tạ Tuyên rời khỏi dược trang, Tô Xương Hà khẽ thở phào, miệng vẫn treo nụ cười như có như không: “Xem ra thân là người Ám Hà, ẩn cư cũng chẳng dễ dàng gì. Ngươi mới vào Tiền Đường thành đợi mấy hôm mà đã có một Kiếm Tiên tới nơi rồi?”
Tô Mộ Vũ trả lời: “Ta vốn không định giấu giếm thân phận bản thân, có một số việc cứ nói rõ là được. Còn ngươi, sao hôm nay lại đột nhiên đến đây? Mấy hôm trước ta vừa nhận được bồ câu đưa thư của ngươi, chẳng lẽ chuyện trong Ám Hà đã giải quyết xong?”
“Tam Quan của Đề Hồn Điện không rõ tung tích, đám dư nghiệt còn lại không đáng sợ, cứ giao cho bọn Mộ Thanh Dương xử lý là được.” Tô Xương Hà đi tới bên ghế, rồi ngồi xuống. “Ta tới đây là muốn ngươi theo ta đi tới một nơi.”
“Đến đâu?” Tô Mộ Vũ hỏi.
Tô Xương Hà không trực tiếp trả lời câu hỏi này, mà chỉ đặt tay lên Miên Long Kiếm bên hông. Hắn giơ ngón tay phất nhẹ một cái, đầu rồng trên thanh kiếm chậm rãi mở mắt: “Ngươi có biết vì sao lúc trước, mấy vị gia chủ hoàn toàn bỏ qua quy củ trong Ám Hà nhưng vẫn kiên quyết muốn cướp thanh Miên Long Kiếm này rồi mới dám xưng là đại gia trưởng không?”
Tô Mộ Vũ khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ Miên Long Kiếm này có gì kỳ lạ?”
Tô Xương Hà gật đầu, giơ ngón tay điểm lên mắt rồng, rồi nhẹ nhàng kéo về phía trước. Toàn bộ chuôi kiếm bị hắn rút ra. Bên trong chuôi kiếm lóe lên ánh vàng. Hắn giơ tay nắm lấy, sau đó vung tay trái, gắn chuôi kiếm trở lại.
“Trong chuôi kiếm còn giấu đồ?” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.
Tô Xương Hà giơ tay ra. Trong lòng bàn tay hắn là một chiếc chìa khóa bằng vàng ròng, trông hoa mỹ tới cực điểm, trên đó khắc bốn chữ – Hoàng Tuyền đương phô.
“Tiệm cầm đồ Hoàng Tuyền?” Tô Mộ Vũ nhắc lại từng chữ một: “Tiền trang thần bí nhất thiên hạ và tổ chức sát thủ thần bí nhất thiên hạ, giữa bọn họ ẩn giấu bí mật gì?”
Tô Xương Hà cất chìa khóa vào chuôi kiếm: “Liệu có phải ẩn giấu bí mật về Ám Hà mà đại gia trưởng đã nói không?”
“Đi thôi.” Tô Mộ Vũ cúi đầu nói.
“Những ngày tháng ở Tiền Đường thành của ngươi, phải kết thúc trong đêm nay rồi.” Tô Xương Hà nói, như cười như không.
“Vốn chỉ là một giấc mộng, dù sao cũng phải kết thúc.” Tô Mộ Vũ nhìn Bạch Hạc Hoài đã ngủ gục trên bàn, rồi nói với Tô Xương Hà: “Ta đưa Bạch thần y về phòng trước đã. Ngày xuân đêm lạnh, cứ ngủ như vậy rất dễ nhiễm phong hàn.” Tô Mộ Vũ đi tới bên cạnh Bạch Hạc Hoài.
Đang định bế Bạch Hạc Hoài lên thì thấy tiểu cô nương đột nhiên bật dậy, làm mặt quỷ với Tô Mộ Vũ: “Ú òa! Dọa chết ngươi!”
Tô Mộ Vũ lùi lại phía sau một bước, nở nụ cười bất đắc dĩ: “Hóa ra Bạch thần y vẫn giả vờ ngủ.”
Bạch Hạc Hoài nhún vai: “Lúc đầu là ngủ thật, nhưng có thứ gì thối hoắc chạy vào nên ta không chịu được mà bừng tỉnh.”
Tô Xương Hà quay đầu đi, vừa nhìn lên trời vừa huýt sáo. “Bạch thần y, ta phải đi đây.” Tô Mộ Vũ nhẹ nhàng nói.
“Đi đi, đi đi! Ngươi vẫn còn việc chưa làm xong, ngày này sớm muộn gì cũng tới. Nơi này không phải là giấc mơ, mà là điểm kết thúc trong hành trình của ngươi. Đợi ngươi thành công trở về, Hạc Hoài dược trang vẫn ở đây chờ ngươi. Tất cả các cô gái xinh đẹp trong Tiền Đường thành cũng ở đây chờ ngươi!” Bạch Hạc Hoài vỗ vai cổ vũ Tô Mộ Vũ.
“Đa tạ thần y.” Tô Mộ Vũ quay đầu, nhìn về phía Tô Xương Hà.
Tô Xương Hà giơ tay, tung người nhảy ra khỏi sân. Tô Mộ Vũ không quay đầu lại, cũng chậm rãi bước ra ngoài. Bạch Hạc Hoài ngồi trên ghế dài nhìn theo bóng lưng Tô Mộ Vũ rời đi, im lặng một lúc lâu. Mãi tới khi bóng dáng hắn sắp biến mất, nàng mới hạ giọng nói một câu:
“Nhớ về sớm, làm bát mì thịt bò ngon ngon cho ta ăn.” Tô Mộ Vũ nghe thấy, cúi đầu cười nói: “Được.”
Đề xuất Kiếm Hiệp: Kiếm Xuất Đại Đường