Linh Quỷ Hắc Đạo
Cập nhật: 12 giờ trước
Người Đăng: watsonsss1
Tác giả: Watson
Thể loại: Voz
Trạng thái: Đang Viết
Ngày đăng: 19 giờ trước
0
0
0
0
Chương 1: Chấp Niệm Bất Tử
Gió lạnh cắt da trên đỉnh Vạn Cốt.
Ngọn núi cao nhất giới vực Huyền Ma, nơi xương trắng chất chồng thành đồi từ những trận chiến xưa cũ, nơi máu từng chảy thành sông và tro bụi vẫn bay trong gió đêm. Sét giáng xuống từng đạo dày đặc, xé màn đêm đen ngòm thành những vết tím rực lửa, như trời đất nổi giận muốn nghiền nát kẻ dám nghịch thiên trường sinh.
Hắn đứng giữa trận pháp huyết trận còn nóng hổi, máu từ những thi thể xung quanh chảy thành vũng dưới chân hắn, dính dính, ấm ấm. Thân thể hắn cao lớn nhưng tiều tụy sau hàng trăm năm tu luyện ma đạo, da thịt tái nhợt dưới ánh sét chớp lóe, tóc dài rối bù bay trong gió bão, đôi mắt đen sâu thẳm không chút nhân tình.
Trên người hắn chằng chịt vết khắc sâu hoắm – mỗi vết là một linh hồn bị cướp về, bị ép phải hy sinh để đổi lấy thêm chút thời gian sống. Những vết khắc ấy giờ đang phát sáng yếu ớt, như đang giãy giụa lần cuối trước khi tan biến dưới lôi kiếp.
Hắn giết hết những kẻ từng gọi hắn là đồng đạo.
Giết luôn người con gái từng nằm bên hắn trong những đêm lạnh giá trên núi, từng thì thầm bên tai hắn về tương lai cùng nhau bất tử.
Cô ta đã khóc, đã van xin khi lưỡi kiếm kề cổ.
– Đừng... chúng ta đã hứa mà... anh nói sẽ cùng em trường sinh...
Hắn vẫn làm.
"Tình cảm chỉ là gánh nặng. Yêu là yếu."
Và cả Lãnh Phong – thằng bạn duy nhất từng chắn kiếm thay hắn thời thiếu niên, từng ngồi bên đống lửa ma tông cười khàn khàn, từng vỗ vai hắn.
– Mày với tao, sống chết có nhau, nhớ chưa thằng khốn?
Lãnh Phong sinh ra trong một gia tộc nhỏ bị chính đạo diệt môn vì nghi ngờ tu ma đạo. Chỉ còn thằng bé gầy nhom sống sót, lang thang trong rừng máu, đói khát đến mức ăn cả cỏ cây. Hắn gặp Lãnh Phong khi cả hai còn là thằng nhóc mồ côi trong ma tông – hắn cứu nó khỏi một trận đánh lén của đệ tử khác, chỉ vì lúc ấy hắn thấy tiện tay. Từ đó Lãnh Phong bám theo hắn, luôn cười khà khà, luôn tin rằng dù hắn có lạnh lùng đến đâu, có tàn nhẫn đến đâu, vẫn còn chút nghĩa khí cũ, chút ấm áp từ những ngày cùng nhau sống sót giữa chết chóc. Lãnh Phong từng nói, trong những đêm lạnh nhất trên núi, khi cả hai co ro bên lửa nhỏ: "Mày lạnh lùng thật, nhưng tao biết mày không để tao chết đâu."
Khi Lãnh Phong gục xuống trước lưỡi kiếm của hắn, máu loang trên nền đá lạnh, hắn chỉ nhìn hắn một lần cuối, mắt đỏ hoe, giọng khàn khàn đứt quãng.
– Mày... cuối cùng cũng chỉ còn một mình thôi... đồ khốn nạn... tao tin mày sai rồi...
Hắn không đáp.
"Mày hiểu lầm tao rồi, Lãnh Phong. Tao chưa bao giờ có nghĩa khí. Chỉ có chấp niệm bất tử thôi – thứ duy nhất đáng để giữ."
Xung quanh hắn giờ chỉ còn xác chết. Xương trắng chất chồng dưới chân núi, gió cuốn tro bụi bay mù mịt. Hắn đứng đó, một mình giữa đống chết chóc do chính tay hắn tạo ra.
Hắn đã làm tất cả vì bất tử.
Từ ngày còn là thằng nhóc mồ côi trong ma tông, hắn đã biết thế giới này chỉ có kẻ mạnh sống. Hắn tu ma đạo, khắc linh hồn vào thân, cướp thọ nguyên, giết người không chớp mắt. Hắn nghĩ đó là đúng. Hắn nghĩ đó là con đường duy nhất.
Nhưng giờ đây, khi lôi kiếp giáng xuống, hắn mới thấy tiếc.
Tiếc vì chưa đủ mạnh.
Tiếc vì vẫn còn những kẻ từng là "bằng hữu", từng là "tình", khiến hắn do dự một sát na trước khi ra tay.
Những lời ấy giờ vang vọng trong đầu hắn, như dao cắt.
Nhưng hắn đẩy chúng đi.
"Yếu đuối. Chỉ là yếu đuối. Kiếp sau, không còn nữa."
Đạo sét cuối cùng rơi xuống như cột trụ trời sập xuống. Nhục thân hắn tan nát, da thịt cháy đen, xương lộ ra trắng hếu. Những vết khắc trên người bùng nổ như lửa địa ngục thiêu đốt từ bên trong. Linh hồn hắn vỡ vụn thành nghìn mảnh, đau đớn đến mức không còn tiếng hét nào thoát ra được.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, hắn không sợ hãi cái chết.
Chỉ có tiếc nuối – tiếc nuối đến phát điên, đến mức đau thấu xương tủy, đến mức hắn muốn gào lên giữa trời đất.
"Chưa đủ. Còn lâu mới đủ. Nếu có kiếp sau, hắn sẽ tàn nhẫn hơn, không do dự nữa. Sẽ giết hết trước khi chúng kịp trở thành gánh nặng."
Rồi hết thảy chìm vào bóng tối tuyệt đối, lạnh lẽo, không tiếng động.
Hắn chết.