Khắp thành liễu rủ xanh mơn mởn, gió xuân khẽ thổi liễu đong đưa.
“Đến ngày Lập Hạ, uống một chén Thu Lộ Bạch quả là không hợp cảnh, nhưng quý nhân tới Thiên Khải Thành, ai lại không uống một chén Thu Lộ Bạch chứ?” Nam tử áo đỏ cường tráng ngồi một mình bên chiếc bàn vuông trong Điêu Lâu Tiểu Trúc, lắc nhẹ bình rượu trong tay, ánh mắt hướng về nam tử trong góc: “Công tử thấy đúng không?”
Nam tử trong góc chỉ gọi một bình rượu, một món ăn nhẹ, bên bàn đặt một cây dù giấy. Nghe câu hỏi của nam tử áo đỏ, hắn khẽ lắc đầu: “Hôm nay Điêu Lâu Tiểu Trúc không bán Thu Lộ Bạch, đáng tiếc.”
“Để ta mời ngươi uống. Chẳng qua chỉ là một bình Thu Lộ Bạch mọn của kẻ hèn này mà thôi!” Nam tử áo đỏ giơ tay, hất bình rượu về phía nam tử trong góc. Bình rượu bay thẳng tới, thấy sắp đập trúng hắn, nam tử kia chỉ khẽ nghiêng người, mắt hơi nheo lại. Chẳng ngờ, bình rượu lập tức chậm lại, hắn giơ tay bắt lấy.
“Hôm nay đóng cửa, mời các quý khách rời bàn!” Tiểu nhị trong quán thấy vậy lập tức chạy ra, cao giọng hô lớn.
Khách khứa trong quán dường như không phải lần đầu chứng kiến chuyện như vậy, không ai dò hỏi gì nhiều, đặt bạc lên bàn rồi nhanh chóng rời khỏi.
“Bèo nước gặp nhau, rượu này thật quý giá, nhận được thịnh tình của vị huynh đệ đây, ta chỉ uống một chén.” Nam tử rót một chén rượu cho mình rồi vung tay trả bình rượu lại.
“Ngươi gọi ta là huynh đệ?” Nam tử áo đỏ nắm lấy bình rượu rồi đặt mạnh xuống bàn: “Cái kẻ anh tuấn tiêu sái thần bí trước mặt ngươi đây, người có thể tùy ý tới đây uống Thu Lộ Bạch, ngươi có biết hắn là ai không?”
“Đại tướng quân Bắc Ly, Lôi Mộng Sát.” Nam tử kia trầm giọng nói.
“Ngươi tới từ giang hồ, đừng gọi ta là đại tướng quân. Ngươi nên gọi ta là đệ tử bị ruồng bỏ của Lôi Môn Lôi Mộng Sát, hoặc là Chước Mặc công tử trong Bắc Ly Bát Công Tử!” Lôi Mộng Sát nói đoạn bĩu môi cười khẽ một tiếng: “Đáng tiếc, bây giờ tuổi tác hơi lớn, gọi là công tử có vẻ không ổn. Ngươi nói đúng không, Ám Hà Khôi đại nhân Tô Mộ Vũ?”
Tô Mộ Vũ khẽ cúi đầu: “Không hổ là Chước Mặc... tiên sinh?”
“Ha ha ha ha ha. Hai chữ tiên sinh ta thật không dám nhận, tuy ta xuất thân từ học đường nhưng chẳng có học vấn gì. Nghe nói ngươi từng kề vai chiến đấu với con gái ta, hai người các ngươi luôn gọi nhau ngang hàng phải không? Vậy gọi ta một tiếng thúc thúc là được rồi?” Lôi Mộng Sát cười nói.
Tô Mộ Vũ bất đắc dĩ thở dài: “Cứ gọi ngài là Chước Mặc công tử thì hơn. Tuy con gái ngài đã là Kiếm Tiên, nhưng Lôi tướng quân vẫn giữ tâm tính thiếu niên, vẫn có thể gọi là công tử.”
“Không tệ. Nói đi, hôm nay ngươi tới tìm ta có chuyện gì?” Lôi Mộng Sát nhấp một chén rượu. “Tuy Ám Hà các ngươi không phải hạng tốt lành gì, nhưng nghe nói ngươi cũng không tệ, một số bằng hữu tham gia trận chiến đối phó với Ma giáo đều khen ngợi ngươi không tiếc lời. Miễn là ngươi không nhờ ta giúp mấy chuyện giết người linh tinh, có lẽ ta có thể giúp ngươi. Nhưng thời gian của ta không nhiều lắm, chẳng bao lâu nữa ta lại phải dẫn quân xuất chinh rồi.”
“Chước Mặc công tử, ngài sai rồi. Ta tới Điêu Lâu Tiểu Trúc chỉ là để uống rượu nơi đây, ta không biết ngài ở đây.” Tô Mộ Vũ bình tĩnh nói.
Khóe miệng Lôi Mộng Sát giật giật mấy cái, hắn lại cúi đầu nhấp một chén rượu: “Ồ, thế à? Hóa ra ta tự tác đa tình. Vậy ngươi tới Thiên Khải Thành là...”
“Ám Hà đã có Đại Gia Trưởng mới, ta không còn là Khôi. Tới Thiên Khải Thành cũng chỉ là trở lại chốn cũ.” Tô Mộ Vũ trả lời.
Đôi mắt Lôi Mộng Sát hơi nheo lại: “Trở lại chốn cũ? Tô công tử từng tới Thiên Khải Thành?”
“Khi ta còn rất nhỏ, từng theo phụ thân tới đây một lần.” Tô Mộ Vũ đặt một thỏi bạc vụn lên bàn: “Đa tạ Chước Mặc công tử đã khoản đãi, cho ta uống Thu Lộ Bạch lừng danh thiên hạ. Rượu rất ngon, không uổng danh tiếng.” Nói đoạn, Tô Mộ Vũ cầm cây dù bên bàn lên, rồi rời khỏi Điêu Lâu Tiểu Trúc.
Lôi Mộng Sát vuốt ve chén rượu trong tay, ý cười trên mặt từ từ biến mất: “Chấp Tán Quỷ Tô Mộ Vũ, quả nhiên ghê gớm.”
Tô Mộ Vũ cứ thế cõng cây dù giấy mà dạo bước trong Thiên Khải Thành. Hắn đi vào sòng bạc đệ nhất thiên hạ, Thiên Kim Thai, lặng lẽ đặt tấm ngân phiếu một ngàn lượng lên chữ “Tiểu” trên chiếu bạc.
“Công tử, trông ngài rất lạ mắt, lần đầu tiên tới đây à?” Một nam tử gầy gò hốc mắt thâm lõm hỏi.
Tô Mộ Vũ gật đầu: “Nghe đại danh Thiên Kim Thai đã lâu, hôm nay tới xem thử.”
“Đến xem? Đặt thẳng một ngàn lượng bạc trắng?” Nam tử kia cả kinh nói: “Vừa tới đã định Trảm Long?”
“Thế nào là Trảm Long?” Tô Mộ Vũ nghi hoặc.
“Ngươi nhìn chữ viết trên thẻ gỗ này, đó là điểm số từ nãy tới giờ. Giờ đã tám lần liên tục là Đại, nếu giờ ra Tiểu sẽ là Trảm Long. Từ lần thứ năm, đã có người bắt đầu Trảm Long, giờ thì những kẻ ấy đều thua sạch rồi. Theo ta thấy, ngươi nên...” Nam tử kia hạ giọng khuyên nhủ.
Nhà cái khẽ ho khan một tiếng: “Mua rồi thì bỏ tay.”
Nam tử kia vội vàng nói: “Nghe ta, đổi sang Đại đi! Trảm Long chết hết rồi!” “Vậy thì bỏ tay.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.
“Ài... tiền này chẳng thà tặng cho ta.” Nam tử kia lắc đầu.
“Mở!” Nhà cái mở hộp, chỉ thấy ba viên xúc xắc lần lượt là ba, ba, hai. “Tám điểm, Tiểu!”
Nam tử đứng bên cạnh xem cả kinh: “Vận đánh cược của huynh đệ cứng thật.”
“Đa tạ.” Tô Mộ Vũ cầm lấy hai tấm ngân phiếu một ngàn lượng trên bàn rồi quay người rời khỏi.
Nam tử vừa rồi trợn mắt há hốc mồm, giơ ngón tay cái: “Thấy được là ngừng, đây chính là cao thủ.”
Trong gian nhã các, nam tử mập mạp phe phẩy quạt xép nhìn theo hướng Tô Mộ Vũ vừa đi, nói đầy ẩn ý: “Kẻ này không bình thường. Hắn là ai vậy?”
“Từ khi hắn vào cửa, thuộc hạ đã phái người điều tra lai lịch của hắn. Trước mắt, vẫn chưa có đáp án.” Người hầu bên cạnh trả lời.
“Đồ Nhị!” Nam tử khẽ quát một tiếng.
Nam tử vốn đang ngồi ngủ gà ngủ gật bên cạnh giật mình, mở choàng hai mắt: “Chuyện gì vậy? Ta đang nghe hát trong mơ mà! Quấy nhiễu giấc mộng đẹp của ta, coi chừng ta đánh ngươi!”
“Cô nương mà ngươi thích đã đi rồi, sẽ không trở lại đâu. Giờ trượng phu của nàng ấy là Thành Chủ Tuyết Nguyệt Thành. Ngươi ngoan ngoãn học chút bản lĩnh đi, sau này còn tiếp quản Thiên Kim Thai từ tay ta.” Nam tử kia cười như không cười nói: “Kẻ bên dưới kìa, đi điều tra hắn, điều tra lai lịch.”
“Không phải ngày mưa mà lại cõng dù? Một kẻ kỳ quái.” Đồ Nhị liếc thoáng qua nam tử bên dưới, ngáp một cái, rồi đẩy cửa xuống lầu.
Tô Mộ Vũ bước khỏi Thiên Kim Thai, liếc khẽ ra phía sau, tiếp đó mỉm cười, tiếp tục tiến tới vị trí tiếp theo. Nửa canh giờ sau, Tô Mộ Vũ dừng chân trước một khoảnh sân lớn. Đồ Nhị theo dõi tới đây cũng kinh hãi, hạ giọng mắng: “Đúng là xui xẻo, sao cái gã này lại đến đây.”
“Học đường.”
Đề xuất Voz: Ước Thành Thằng Khốn Nạn!