Tất cả những gì cô ấy nói còn đọng bên tai tôi, chẳng lẽ 4 năm chờ đợi đổi lại một ngày rồi chia xa mãi mãi? Lồng ngực em như có cái gì đó chặn lại, khó thở, trước mắt em lại tối sầm đi….
Cuộc sống là chuỗi ngày bon chen, khi màn đêm buông xuống thì ta tạm thoát khỏi cái đọa đày của nó, nhưng vào sớm mai, từ giây phút ta mở đôi mắt ra, nó lại xuất hiện lại, em ta vào guồng quay vô hồi của nó.
N ra đi, cô ấy thật sự ra đi, bỏ lại sau lưng tất cả, gia đình, tương lai, sự nghiệp và cả em. Khi em tỉnh lại lần thứ hai, thấy mẹ và L đang lau nước mắt, nghe bác sĩ căn dặn điều gì đó nhưng đối với em chẳng còn ý nghĩa gì, trong đầu em chỉ văng vẳng câu nói:
- Chị ấy mất trên đường cấp cứu.
Em vẫn không thể đối diện được với sự thật là cô ấy đã ra đi mãi mãi. Đôi mắt vô hồn nhìn trần nhà, bỏ mặc những lời mẹ em đang khuyên nhủ ngoài tai, thật sự lúc ấy em không kìm nén được, hai dòng nước mắt cứ lặng lẽ rơi “ai bảo đàn ông không rơi lệ, chẳng qua nỗi đau chưa quá lớn”. Em hôn mê 5 ngày, thi thể cô ấy được người nhà đón về lo hậu sự luôn, ngay cả cơ hội nhìn cô ấy lần cuối em cũng không có, tất cả là tại em, giá như em có thể tránh chiếc xe ấy lao vào, giá như em có thể thay thế cho cô ấy, giá như hôm nay đi sớm, giá như…. Muôn vàn cái giá như nhưng không có cái nào thành sự thật. Cửa phòng bật mở, thằng An cùng gái bước vào, mẹ em quay sang chào nó và gái, có vẻ như đã thân thiết lâu rồi. Thằng An tiến đến gần giường em hỏi:
- Mày ổn chứ? Tao đã bảo mạng mày xấu, diêm vương còn không dám nhận mà.
Như bình thường em sẽ đốp chát với nó vài câu nhưng bây giờ em chỉ nhìn lên trần nhà, đôi mắt vô hồn, em thật sự vẫn không tin N đã ra đi.
- Anh T...
Gái lên tiếng gọi em nhưng vẫn không có tiếng trả lời.
- Anh T, nói gì đi anh, đừng như thế chứ.
Gái có vẻ cuống lên, thằng An nhìn sang gái thì thầm:
- Em cứ mặc nó đi, nó cần thời gian thích ứng.
Rồi nó quay sang em:
- Tao biết giờ mày chưa nghĩ thông nhưng mày nghĩ kỹ lại đi, người chết cũng đã chết, việc của người sống vẫn là phải sống tiếp thôi. Mày biết từ hôm mày bị tai nạn bao nhiêu người lo lắng không? Mẹ mày với bé L phải chăm sóc cho mày thâu đêm, bạn bè đồng nghiệp cũng lo lắng, ngay cả Chóp với Mèo ngày nào cũng vào đây thăm mày. Tao biết mày đau lòng nhưng mà mạnh mẽ lên đi, mày đâu phải đứa yếu đuối đâu. Thôi mày cứ nghỉ ngơi đi, tao xin cho mày nghỉ phép 1 tháng tĩnh dưỡng rồi, bác sĩ kêu mày hết tuần này có thể xuất viện, nghĩ cho thông suốt vào nha, còn nhiều người quan tâm mày lắm.
Nói rồi nó với Chóp ngồi xuống quay sang hỏi mẹ em tình hình của em mấy hôm nay. Một lúc lâu chắc nó thấy em vẫn trong tình trạng đó nên thở dài xin phép mẹ em đưa gái về. Em hiểu điều nó nói, cũng hiểu điều đó là đúng, nhưng trong đầu óc em bây giờ chỉ là hình ảnh của cô ấy, hình ảnh của cô gái đứng khóc bên cổng trường hôm nào, hình ảnh của cô gái vừa lau nước mắt vừa lau máu trên mặt em… tất cả như cuốn phim chiếu chậm rồi kết thúc bằng hình ảnh cô ấy nằm trên vũng máu. Cô ấy đã ra đi, ra đi mãi mãi.
Một tuần sau em được xuất viện, việc đầu tiên em làm là ra thăm mộ cô ấy. Nghĩa trang lạnh lẽo với từng nấm mồ dày đặc, hàng phi lao đón gió nghiêng ngả tạo tiếng xào xạc càng làm tăng vẻ thê lương, mộ cô ấy nằm bên cạnh một gốc phi lao nhỏ. Em đưa tay vuốt ve tấm ảnh cô ấy trên bia mộ - tấm ảnh cô ấy chụp ngày nhận bằng về nước - như đang vuốt ve gương mặt của N. Hai dòng nước mắt lại bất giác chảy dài, em khụy xuống bên tấm bia, nức nở, đến bây giờ em đành chấp nhận cô ấy đã ra đi….
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Hai chữ: bạn thân
Rem
Trả lời5 tháng trước
truyện SE lắm mấy thím link mình có để bên dưới
Trung Nguyen
5 tháng trước
là sao bạn link kia vào voz trò chuyện mà thế thớt này k update truyện tiếp nữa hả
Trung Nguyen
Trả lời6 tháng trước
ra tiếp đi chủ thớt ơi
Rem
5 tháng trước
https://voz.party/d/938-rv-anh-yeu-em-tre-con-a/1211