Tựa lưng vào bia mộ em ngồi thì thầm kể cho N nghe về những kỷ niệm của hai đứa, rồi kể cho cô ấy nghe cuộc sống 4 năm vắng cô ấy, cứ thế, cứ thế em vừa kể nước mắt vừa rơi. Chắc có nhiều bác bảo em yếu đuối, phải, em yếu đuối thật, có thím nào hiểu cái cảm giác mình đánh mất một thứ lâu rồi nhưng vừa tìm thấy được, cầm trên tay chưa kịp vui mừng thì nó lại mất đi mãi mãi. Trời tối dần em vẫn ngồi đó lẩm bẩm nói chuyện với cô ấy, tiếng bài hát Until You vang nên (máy của em hỏng nên lấy tạm con của bé L dùng), nhìn số máy của mẹ em:
- Con đang ở đâu đấy?
- Con ra thăm N.
- Thôi tối rồi về ăn cơm con, đừng làm mẹ lo.
- Vâng, con về ngay đây.
Em nhìn tấm bia mộ lần cuối rồi thì thào:
- Em ngủ ngon nha, mai anh lại ra thăm em.
Em cất bước ra khỏi nghĩa trang, bỏ lại sau lưng nấm mồ bé nhỏ nơi có một người con gái trẻ trung đầy sức sống nhưng lại từ bỏ cuộc sống chóng vội yên nghỉ, nơi mà tình yêu của em nằm lại. Cô ấy đã ra đi thật rồi……
Từ trần thế tôi gửi về cát bụi
Khúc nhạc buồn gấp lại nỗi ưu tư
Một tiếng chim, một chiếc lá cuối thu
Góp kỷ niệm tôi chôn vùi tất cả
Từ trần thế tôi khác nào kẻ lạ
Lạc bước sầu giữa phố xá đông vui
Mảnh hồn vương lẩn trong màu mưa bụi
Gọi tên người với một chút buồn tôi
Từ trần thế tôi là người đã chết
Kể từ khi xa vắng nụ cười em
Chút tàn hơi hắt vào chiều tàn tạ
Một ánh sầu xuyên chênh chếch qua tim...
Từ trần thế tôi ước là cánh chim
Là con diều, là cánh buồm biêng biếc
Là đoạn đường chẳng nhuộm màu luyến tiếc
Tôi ước là vầng trăng khuyết môi em...
Rem
Trả lời5 tháng trước
truyện SE lắm mấy thím link mình có để bên dưới
Trung Nguyen
5 tháng trước
là sao bạn link kia vào voz trò chuyện mà thế thớt này k update truyện tiếp nữa hả
Trung Nguyen
Trả lời6 tháng trước
ra tiếp đi chủ thớt ơi
Rem
5 tháng trước
https://voz.party/d/938-rv-anh-yeu-em-tre-con-a/1211