Một tháng từ ngày em mất, tôi mang nỗi buồn chưa nguôi ngoai lên Hà Nội, tiếp tục lao vào guồng quay cơm áo gạo tiền. Có lẽ do hoàn cảnh gia đình, tôi không đến mức gục ngã trước nỗi đau này. Tôi không phải thằng đàn ông mạnh mẽ, nhưng đủ cứng rắn để đối diện và tiếp tục sống. Thằng An nói đúng, người chết đã chết, việc của người sống là phải tiếp tục.
Con xe tan nát trong vụ tai nạn bị công an thu giữ, mấy lần kêu tôi nên làm thủ tục bàn giao nhưng tôi kệ, không có ý định lấy lại. Tôi bắt xe khách lên Hà Nội. Không hiểu sao số tôi nhọ, bắt ngay con xe khách chật cứng. Chen chúc trên xe, tôi ngồi ngay cạnh cái thằng nhìn ẻo lả kinh khủng, đã vậy còn bôi dầu gió đầy người, ôi thôi cứ gọi là… kinh hoàng! Xe chạy được một lúc, thanh niên dầu gió bắt đầu nôn ọe. Tôi chưa bao giờ bị say xe, nhưng ngồi cạnh thanh niên ấy cũng có cảm giác buồn nôn khủng khiếp, cố nén lại chỉ tội cho con bé ngồi ghế sau được xem trận "li-vơ phun gặp át-xê-nôn".
Xe tới bến, coi như được giải thoát. Tôi chưa bao giờ thấy yêu cái không khí ở bến xe như thế này. Bắt xe ôm về đến phòng trọ, bỗng thằng K (thằng đệ hay chém AOE với tôi ở xóm) thò mặt ra khỏi phòng:
- Trưởng lão đi đâu mà cả tháng nay mới về đấy?
- À anh có chút việc - tôi cười trừ - Thế anh vắng nhà có vụ gì hay không?
- Ơ em tưởng anh biết rồi chứ?
- Biết cái gì?
- Thì biết bạn gái anh chuyển về xóm trọ mình.
- Mày nói linh tinh gì đấy! - Tôi cao giọng nói to - Bạn gái nào?
- Ơ… thì chị C mới chuyển về phòng thằng H lúc trước. Em thấy chị ấy có chìa khóa phòng anh hay mở ra dọn dẹp, em tưởng… - Thằng bé có vẻ hơi sợ khi thấy tôi quát to như thế.
- À à anh xin lỗi, đấy không phải người yêu anh, con em anh thôi - giọng tôi buồn buồn muốn nói câu “Người yêu anh vừa mới mất rồi làm gì có ai” nhưng lại thôi, không muốn nhắc đến vấn đề này nữa.
Thì ra là Chóp chuyển đến xóm trọ tôi. Mà sao tự dưng Chóp lại chuyển về đây nhỉ, ở đây đến chỗ cô ấy học xa hơn mà. Ôm một đống câu hỏi, tôi mở cửa phòng bước vào. Hơn một tháng không ở, nhưng trong phòng vẫn ngăn nắp sạch sẽ, chắc là do Chóp dọn dẹp giúp. Tôi quăng cái balo vào góc phòng rồi nằm ra giường. Chăn đệm không có mùi ẩm mốc, mà có mùi thơm nhè nhẹ của nước xả, chắc mới được giặt. Nằm một mình trong phòng, tôi lại nghĩ lung tung, lại nghĩ đến em. Trước tôi đi 4 năm, tôi có thể kìm nén được, nhưng bây giờ thì không biết tại sao, cứ ở một mình là hình bóng em bốn năm trước, hình bóng em khi về nước cứ hiện về trong tâm trí tôi. Muốn chợp mắt ngủ một lúc mà không thể, lại bật máy lên mở mấy bản nhạc ghitar buồn lên nghe, rồi lại châm điếu thuốc lặng lẽ hút.
Cửa phòng bật mở, Gái bước vào:
- Anh lên bao giờ đấy, sao không nói với ai?
- Anh vừa lên thôi, thông báo để mọi người chuẩn bị nghi thức đón tổng thống à?
- Anh… anh đã đỡ chưa?
- Ừ anh đỡ rồi, giờ chạy nhảy vô tư. Vật gãy sừng trâu thì không được, chứ cõng em chạy quanh khu trọ vẫn ok.
- Em… em hỏi chuyện kia cơ.
Rem
Trả lời5 tháng trước
truyện SE lắm mấy thím link mình có để bên dưới
Trung Nguyen
5 tháng trước
là sao bạn link kia vào voz trò chuyện mà thế thớt này k update truyện tiếp nữa hả
Trung Nguyen
Trả lời6 tháng trước
ra tiếp đi chủ thớt ơi
Rem
5 tháng trước
https://voz.party/d/938-rv-anh-yeu-em-tre-con-a/1211