Đập vào mắt em là ngay gương mặt người đàn ông ấy, người đàn ông mà em hận suốt bao nhiêu năm nay, người mà làm khổ mẹ em vất vả nuôi dưỡng hai anh em. Phải, đấy là người cha bạc tình ruồng rẫy vợ con để chạy theo người đàn bà khác. Mẹ em nhìn em phức tạp rồi lại nhìn sang Mai đang đứng cạnh em ngạc nhiên.
- Con về…
- Ông đến đây làm gì? - em ngắt lời mẹ quay sang sẵng giọng hỏi người đàn ông đang ngồi ở kia.
- Bố nghe nói con mới bị tai nạn.
- Đừng gọi tôi là con, tôi không đảm đương nổi cái từ ấy.
- T không được láo - mẹ em quát lên.
- Mẹ kệ con, con lớn rồi đủ hiểu mình làm những gì.
- Bố biết mình có lỗi với hai anh em con.
- Thế còn mẹ tôi, vợ ông thì sao? Bao nhiêu năm nay ông chỉ biết có lỗi với hai anh em tôi thôi à, anh em tôi không cần cái lời xin lỗi từ ông - em cao giọng nói.
- Là bố sai với mẹ con, chuyện năm đó là bố sai.
- Nếu ông về đây để nói lời xin lỗi thì xong rồi đấy, bây giờ hết chuyện mời ông về cho nhà chúng tôi có việc bận.
- Bố có điều muốn nói với ba mẹ con.
- Tôi không muốn nghe - em nói gần như gào nên bỏ mặc cái vẻ ngạc nhiên cùng sợ hãi của Mai đang đứng bên cạnh.
- Con bình tĩnh đi T - mẹ em kéo em lại khi em lao về phía ông ấy.
- Bố biết con hận bố, nhưng con bình tĩnh lại nghe bố nói chuyện đi.
- Rồi - em ngồi xuống ghế - bây giờ ông nói được rồi đó, người bố đáng kính ạ.
- Lần này bố về Việt Nam nghe nói con mới bị tai nạn, có sao không?
- Như ông đang thấy, thằng con này vẫn đang ngồi nói chuyện với ông bình thường.
- Con có thể nói chuyện với bố nghiêm túc được không?
- Thì tôi vẫn đang nghiêm túc đây.
- Bố nghĩ con đã đủ chín chắn rồi nhưng có vẻ vẫn còn sốc nổi lắm.
- Tôi đủ biết được cái gì đúng cái gì sai.
- Con đừng có nói với bố bằng cái giọng điệu ấy - ông ấy có vẻ mất kiên nhẫn.
- Nếu ông không thích thì mời ông về cho.
Ông ấy đứng lên rồi lại thả mình xuống ghế một cách vô lực, gương mặt chán trường, mẹ em nhìn sang em với ánh mắt trách móc còn Mai thì tự động ngồi xuống nắm lấy tay em.
- Bé L có về cùng con không?
- Nó về cùng nhưng đang đi có chút việc chắc tý nữa về tới nhà.
Có lẽ do ánh mắt của mẹ, một phần do cái nắm tay của Mai mà em đủ bình tĩnh để đối diện nói chuyện với ông ấy.
- Bố… bố…
- Ông cứ nói ra đi, không phải ấp úng thế làm gì.
- Bố… đã nói chuyện với mẹ con, lần này bố về mong rằng một trong hai anh em con sẽ theo bố sang bên ấy sống cùng, mẹ con bảo bố hỏi ý kiến các con. Thế ý con thế nào, có muốn theo bố sang bên ấy phát triển không?
Em bàng hoàng trước câu nói của ông ấy, không ngờ mục đích ông ấy về lần này là để đón một trong hai anh em sang bên Úc sinh sống cùng ông ấy. Cảm giác tay bị siết chặt kéo em về hiện thực, nhìn sang Mai đầy vẻ lo lắng trên mặt đang siết chặt tay em.
- Thế ra sau 17 năm ông mới nhớ ra mình còn hai đứa con à?
- Bố xin lỗi nhưng con hiểu cho hoàn cảnh của bố khi ấy.
- Thế ông có hiểu nỗi khổ của mẹ tôi khi một mình nuôi nấng hai đứa con không?
- Bố nợ mẹ con nhiều.
- Tôi nói thẳng là tôi không đi, cái L cũng vậy.
- Con suy nghĩ kỹ đi, bên ấy sẽ tốt hơn cho con và cả bé L.
- Tôi không cần - bé L nên tiếng nói, không hiểu con bé về từ bao giờ nhưng chắc đủ để nghe hiểu câu chuyện, nó nói xong chạy đến ôm lấy mẹ em rồi khóc thút thít, chắc nó đau lòng lắm vì đây là lần đầu tiên nó gặp ông ấy, khi ông ấy bỏ nhà đi nó mới gần hai tuổi chưa thể nhớ được cái gì cả, thế mà lần gặp lại ở trong hoàn cảnh này.
- Ông nghe rõ rồi chứ, chúng tôi không cần nên mời ông ra khỏi nhà tôi ngay.
Ông ấy thở dài lắc đầu ngao ngán rồi đứng dậy bước đi ra khỏi nhà, trước khi đi ông ấy quay lại nói với mẹ em.
- Dù sao năm đó là tôi có lỗi, nhưng cô nếu vì hai đứa thì nên biết cái gì là tốt cho bọn nó.
- Đi, ông đi ra khỏi nhà tôi ngay đi - em như nổi điên nên liên tục đẩy ông ấy ra khỏi cửa nhà, đóng cánh cửa lại tự dưng sống mũi em thấy cay cay, nước mắt cứ trực trào ra, cố nhắm mắt lại hít thật sâu để ngăn không rơi nước mắt, em không muốn mình khóc lúc này trước mặt mẹ và Mai.
- Mẹ nghĩ…
- Mẹ đừng nói đến chuyện này nữa, con không muốn nghe.
Em mở cửa bước ra ngoài nổ máy xe phóng đi để lại sau lưng tiếng gọi của mẹ vang lên.
Bờ hồ vẫn vậy, gió thu lùa hàng liễu quanh bờ đung đưa, từng làn sóng nhỏ lăn tăn giữa hồ gợi về trong em bao kỷ niệm. Châm điếu thuốc ngồi đưa mắt vô định nhìn ra bờ hồ, không một tý cảm xúc nào cả trong em lúc ấy chỉ có trống rỗng, khói thuốc bay trước mặt làm mắt cay cay.
- Tớ biết cậu sẽ ra đây mà.
Em nhìn lại thì thấy Mai đang đứng ở đằng sau, cô ấy tiến nên rồi ngồi xuống bãi cỏ ngay cạnh em.
- Vẫn như ngày trước nhỉ, cậu không có chỗ nào đi chỉ ra bờ hồ ngồi thôi.
- Ra đây mình mới không phải suy nghĩ điều gì nữa, lúc ấy mới cảm thấy bình yên.
- Cậu ổn chứ?
- Xin lỗi vì để cậu thấy cảnh này.
- Không có gì, mình chỉ thấy lo cho cậu thôi.
- Lo cho mình?
- Ừ, mình thấy lo cho cậu quá, lúc nãy nhìn cậu đáng sợ lắm.
- Ừ, có lẽ mình hơi mất bình tĩnh.
- Thế giờ đã bình tĩnh lại chưa?
- Nói chung là ổn rồi.
- Thế về đi, bác gái với bé L đang chờ cậu ở nhà đó.
Rem
Trả lời5 tháng trước
truyện SE lắm mấy thím link mình có để bên dưới
Trung Nguyen
5 tháng trước
là sao bạn link kia vào voz trò chuyện mà thế thớt này k update truyện tiếp nữa hả
Trung Nguyen
Trả lời6 tháng trước
ra tiếp đi chủ thớt ơi
Rem
5 tháng trước
https://voz.party/d/938-rv-anh-yeu-em-tre-con-a/1211