Mai mỉm cười rồi kéo em dậy, lúc ấy em cảm giác nụ cười cô ấy thật đẹp, nỗi buồn trong lòng như bị nụ cười ấy xóa tan, đứng dậy em mới phát hiện Mai đang đi chân đất.
- Ơ sao cậu đi chân đất?
- Tại lúc nãy vội chạy theo cậu mà giày cao gót khó chạy nên mình tháo ra rồi.
- Đồ ngốc, vứt giày rồi lấy gì mà đi đây?
- Có cậu ngốc ý, tý nữa cậu phải đi mua đền mình một đôi giày khác.
- Sao lại là mình?
- Thì tại cậu mà mình mất giày, không cậu thì ai đền…
Về đến nhà mẹ em và bé L đều mắt đỏ hoe, an ủi hai người vài câu mẹ em vào bếp nấu ăn còn em với bé L mang đồ đạc cất nên phòng, Mai lăng xăng nấu ăn cùng với mẹ em, bé L cũng chạy xuống bếp trên nhà chỉ còn có một mình em, thỉnh thoảng có tiếng cười của bé L từ dưới vọng lên, con bé vẫn vậy chẳng có chuyện gì làm cho nó buồn lâu được. Bữa ăn mẹ em cùng bé L và Mai trò chuyện rôm rả (trước Mai vẫn hay qua nhà em ăn cơm cùng nên cũng rất thân với mẹ em và bé L) chỉ có em lặng lẽ ăn cơm, sự xuất hiện của người đàn ông ấy làm trong lòng em có cảm giác khó chịu mãi không tiêu tan. Cơm nước xong bé L và Mai xuống rửa bát, mẹ gọi em lên phòng nói chuyện.
- Con nghĩ sao?
- Mẹ đừng hỏi con chuyện này, cả con và bé L đều không muốn.
- Nhưng….
- Mẹ đừng nhắc đến nữa, bao năm nay ba mẹ con mình sống không phải vẫn tốt hay sao, con không muốn gia đình mình tan rã lần nữa.
- Mẹ xin lỗi hai đứa - mẹ đưa tay lên lau nước mắt.
- Là hai bọn con có lỗi làm mẹ vất vả bao lâu nay.
Mẹ chỉ mỉm cười rồi nắm lấy tay em thật chặt, em biết mẹ đã hạ quyết tâm quên đi chuyện này nên cũng không nói gì nữa. Chiều hôm đó em và Mai sang nhà N, mẹ cô ấy nhìn thấy Mai lại rơi nước mắt, Mai cũng ôm lấy bác rồi thút thít, em và bố cô ấy ngồi ngoài bàn chỉ biết lắc đầu thở dài trong lòng lại càng áy náy. Mai bắt em đưa ra mộ N, ngôi nhà nhỏ của cô ấy vẫn nằm nhỏ bé nơi nghĩa trang, nơi ấy có một người mà em yêu nhất nằm an nghỉ. Em và Mai đứng trước mộ cô ấy lặng im thật lâu bỗng Mai lên tiếng.
- Tớ muốn nói chuyện với N một lúc.
- Ờ, cậu và cậu ấy nói chuyện đi - em quay nhìn bia mộ cô ấy rồi thì thầm - em ngủ ngon nha.
Thật lâu Mai từ trong nghĩa trang bước ra, gương mặt nhẹ nhõm như vừa trút bỏ được điều gì.
- Cậu nói gì với N đó?
- Bí mật giữa hai người tớ.
- Ờ, cậu không muốn nói thì thôi.
Em nhìn lại nghĩa trang lần cuối rồi rảo bước đi ra xe, Mai hấp tấp chạy theo tự nhiên ôm lấy tay em nở nụ cười tinh nghịch.
- Sẽ có ngày, sẽ có ngày.
- Có ngày gì cơ?
- Ngày ấy cậu sẽ biết….
Cô ấy cười vang rồi ù té chạy về phía xe, giữa cái khung cảnh ảm đạm của nghĩa trang về chiều vang lên tiếng cười đầy tinh nghịch đầy đối lập nhưng lạ lùng thay nó làm em cảm giác ấm áp tự trong đáy lòng.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Siêu Thần Cơ Giới Sư
Rem
Trả lời5 tháng trước
truyện SE lắm mấy thím link mình có để bên dưới
Trung Nguyen
5 tháng trước
là sao bạn link kia vào voz trò chuyện mà thế thớt này k update truyện tiếp nữa hả
Trung Nguyen
Trả lời6 tháng trước
ra tiếp đi chủ thớt ơi
Rem
5 tháng trước
https://voz.party/d/938-rv-anh-yeu-em-tre-con-a/1211