Một lần nọ, Tuân nhờ bố đục một lỗ nhỏ trên cánh cửa để khi có tiếng gõ cửa, nó sẽ thò mắt vào xem ai chọc phá. Ông bố cũng cho là chí lý, vì cứ bị phá giấc ngủ đêm như thế này thì cho dù không bị ma bóp cổ cũng chết vì mệt mỏi. Tối hôm đó, như thường lệ cứ 12h khuya là cả nhà đang ngủ lại thức giấc vì có tiếng gõ cửa. Bà mẹ đã quá quen thuộc nên chỉ bịt tai rồi quay vào ngủ, chỉ có Tuân và bố là ngồi bật dậy đi từng bước chậm rãi ra cửa. Mặc dù là người đề xướng ra cách đục lỗ, nhưng chính Tuân lại rất sợ khi phải nhìn vào cái lỗ đó. Nó cho rằng bên ngoài cửa là một cái thây bê bết máu của bà Tám Lu đang quằn quại, nên nó cứ lần lữa mãi không chịu đưa mắt vào nhìn.
Ông bố hiểu ý con, ông nhanh tay đẩy nó qua một bên và đưa mắt vào cái lỗ rất nhỏ do chính tay ông đục. Tuân nhìn bố và tưởng tượng bố sẽ hét to lên khi thấy tình cảnh bên ngoài. Nhưng không, ông bố vẫn ngồi im nhìn vào cái lỗ, hoặc là bên ngoài không có gì, hoặc là có một cái gì đó không ghê rợn mà rất kỳ bí khiến ông tò mò? Gần 10 giây đồng hồ sau, ông bố quay mặt ra, vẻ mặt ông trở nên đờ đẫn. Ông không nói được một câu nào với Tuân mà chỉ cố gắng lết vào nhà trong như muốn tránh xa cái cửa, hay nói đúng hơn là thứ mà ông vừa nhìn thấy qua cái lỗ.
Tuân lo lắng chạy theo bố, dìu ông lên giường. Nó hỏi:
“Bố, bố thấy gì mà tại sao lại sợ đến vậy!”
Lần đầu tiên Tuân thấy bố sợ đến mức đó. Ở nông thôn thì người cha trong gia đình rất có uy và có quyền hành, các con đối với ông thì vừa thương vừa sợ, đối với chúng thì cha là người có sức mạnh và quyền lực, nên khi Tuân thấy bố sợ hãi thì nó nghĩ là bố nó vừa gặp một cái gì đó còn kinh hơn cả bố nó, ví như là gặp ông nội nó chẳng hạn.
Ông bố nắm chặt hai bàn tay, bóp đi bóp lại cho đỡ lạnh rồi nói bằng giọng run run:
“Con… con đừng có thò đầu vào xem, không… không có gì đâu.”
Ông cố gắng trấn tĩnh để đứa con trai tin lời nhưng ông càng nói càng gượng, cử chỉ, đôi mắt của ông đã bán đứng ông. Thằng Tuân nói như người lớn: “Để con ra xem sao”. Nói rồi nó chạy một mạch ra ngoài, ông bố định kéo nó lại nhưng không kịp, vả lại ông cũng không dám đi ra đó nữa nên chỉ biết im lặng nghe ngóng tình hình. Chỉ thấy thằng Tuân vừa đưa mắt vào cái lỗ khoảng 3 giây đồng hồ là nó quay đầu chạy thục mạng vào trong phòng, hai bố con nhìn nhau không nói lời nào.
5 phút hoàn hồn, ông bố lên tiếng trước: “Con thấy rồi hả?”. Tuân nhìn bố gật đầu nói gọn một câu:
“Ghê quá ba ơi”
Bà mẹ xoay qua hỏi:
“Hai bố con nói gì thế?”
Ông bố phân trần:
“Bà ơi, cái lỗ ngoài cửa tui đục hồi sáng có con mắt ai đang nhìn vào, tia mắt dữ dằn, đỏ ngầu như muốn giết cả nhà mình…”
Nói đến đây ông nghẹn lại không kể nữa, thằng Tuân chỉ biết gật gật cái đầu đồng ý với bố. Bà mẹ không nói không rằng xách cây cuốc chạy ra cửa mở chốt thì chẳng thấy ai cả, trước cửa in hằn hai dấu chân, mà nói là dấu chân cũng không phải, phải nói là hai cái đầu gối bị lún xuống đất.
Ba người nhìn nhau giây lát, bà mẹ lên tiếng:
“Chắc là có đứa thổ tả nào quậy nhà mình rồi, mai ông thức với tui săn tụi nó, chứ ma quỷ gì mà có dấu chân, dấu đầu gối quỳ? Không lẽ nó quỳ gối xin tạ tội với mình à?”
Ông bố chắc nịch:
“Bà nói vậy chứ cặp mắt đỏ ngầu đó là ở đâu ra? Không lẽ trong làng này có người có cặp mắt quỷ mà tui không biết sao?”
Bà vợ cười khẩy:
“Chắc là nó say rượu rồi phá làng phá xóm hù dọa, thằng nào say rượu mà mắt không đỏ? Cái ông này mê tín từ hồi nào vậy?”
Đuối lý nên ông cùng thằng Tuân im lặng bước vào nhà, dẫu sao ông cũng tin rằng đó không phải là đôi mắt của người sống trong làng, nó dữ dội, căm thù, giống như hàm chứa một lời nguyền độc ác nào đó, dường như nó đang theo dõi tất cả những người trong nhà.
Tối hôm sau đúng như dự đoán, đồng hồ vừa điểm 12 giờ khuya là lại có tiếng gõ cửa, không biết kẻ lạ mặt canh theo cái đồng hồ đối diện với cánh cửa để gõ hay là đồng hồ của ông chính xác đến từng giây với cõi âm. Ba người lẳng lặng đi ra cửa, bà vợ không nói không rằng cầm cái căm xe đạp thọc thật mạnh vào cái lỗ rồi rút về và rút chốt mở cửa ngay tức khắc, ngoài trời tối om chỉ có ánh sáng mờ mờ từ trong nhà dội ra, hai dấu đầu gối hiện rõ mồn một trên nền đất lún, bà vợ vò đầu bứt tóc suy nghĩ cũng không thể hiểu ai mà nhanh như vậy? Bà nhìn lại cây căm xe đạp thì bất thình lình bà quăng ngay xuống đất, vì ở đầu kia của cây căm có một vệt máu đỏ ngầu.