Logo
Trang chủ
Chương 6

Chương 6

Đọc to

Ba người vội chạy vào nhà, đóng cửa lại, ông chồng thét lớn:

“Bà thấy gì không? Máu đó. Nếu nó là người thì nó không thể nào chạy nhanh như vậy, lại không thể nào bị đâm trúng mắt mà không có một tiếng rú.”

Bà vợ cũng cho rằng chồng mình không sai, bà im lặng cài chốt thật chặt, lại chặn thêm cái bàn ăn ra cửa để cho thêm phần chắc chắn. Đêm hôm đó cả ba người không ngủ được, ông bố định gọi điện cho con cả là thằng Thành, đang làm ăn trên thành phố về quê để giúp một tay nhưng bà mẹ can:

“Để nó yên tâm làm ăn đi ông, nó mà về đây thì có giúp được gì đâu.”

Ngày hôm sau, Tuân quyết định kể chuyện này cho Quán. Quán là bạn thân của Tuân trong làng, Tuân định nhờ Quán giúp một tay vì Quán lớn hơn Tuân hai tuổi, lại khá to con khỏe mạnh nên có thêm Quán giúp Tuân sẽ yên tâm hơn. Quán nghe xong câu chuyện thì cảm thấy rờn rợn nhưng rất tò mò, anh rất thích khám phá những chuyện kỳ quái như thế nên đồng ý ngay. Tuân hẹn Quán tối 11h30 đến nhà Tuân để chuẩn bị vì có thể tối nay con quái vật đó sẽ đến tiếp, mà lần này nó sẽ đối xử với gia đình Tuân như thế nào vì hôm qua mẹ anh đã chọc trúng vào đôi mắt điên dại của nó. Quán về nhà, lòng lâng lâng một cảm giác khó tả sau khi nghe chuyện của Tuân, anh cảm thấy hào hứng khi chỉ còn hơn mười tiếng đồng hồ nữa anh sẽ được tham gia vào cuộc phiêu lưu kỳ dị mà đối thủ có thể là người, là một con quái vật, hay là một âm hồn.

Đúng 11 giờ, Quán nai nịt gọn gàng, cầm theo cây côn nhị khúc mà anh đã từng xem ngôi sao họ Lý biểu diễn một chọi mười. Cầm nó trong tay thì Quán rất tự tin, nhìn phong cách của Quán thì người ta tưởng như Quán chỉ bó tay khi gặp khủng long hay quái vật khổng lồ mà cây côn không thể gây thương tích nổi. Bỗng mẹ Quán từ trong nhà bước ra uống nước, thấy Quán cầm khúc côn bà hỏi ngay: "Giờ này còn đi đâu vậy con, đi đánh nhau phải không? Trời ơi con ơi là con..." Quán trời không sợ, đất không sợ nhưng rất sợ mẹ, hay đúng hơn là thương mẹ. Mẹ Quán một mình nuôi Quán từ nhỏ đến lớn, tình cảm hai mẹ con rất tốt, Quán lại rất nghe lời mẹ. Mẹ Quán một mực cho rằng anh đi đánh nhau nên không kể gì lời phân trần mang tính huyền bí của Quán, cuối cùng bà kết luận một câu:

"Con mà đi ra khỏi nhà thì sau này mẹ từ con luôn."

Quán bỏ côn xuống đất, đi vào trong nhà thay đồ, anh dự định ngày mai đến gặp Tuân xin lỗi, miệng lẩm bẩm: "Xui xẻo thật." Sáng hôm sau, Quán dậy thật sớm chạy qua nhà Tuân gõ cửa, không thấy ai trả lời, chỉ thấy trước cửa có hai dấu đầu gối. Quán gõ cửa một hồi lâu không thấy động tĩnh nên đưa mắt nhìn vào cái lỗ trên cửa mà hôm qua Tuân vừa kể. Quán vừa đưa mắt vào thì giật mình kinh hãi, bên trong nhà không thấy ai mà chỉ thấy vết máu khắp nhà, như là bị trây trét. Quán định đạp cửa để xông vào phòng ngủ xem Tuân có làm sao không nhưng anh sợ bị vu oan tội giết người nên chạy ra công an xã báo tin. Khi công an đến nơi thì một cảnh tượng hãi hùng diễn ra: ba mẹ thằng Tuân nằm chết kế bên nhau, mắt mở trừng trừng như vừa gặp phải chuyện gì ghê gớm lắm, xác thằng Tuân thì giống như bị xe cán ngang hai chân, chỉ còn cái đầu gối là nguyên vẹn, mắt nó mở to, đầy ghèn, có lẽ nó đã khóc trước khi chết. Quán tái mặt chạy ra ngoài, tưởng tượng nếu như đêm qua không có mẹ anh thì có lẽ trong nhà này có đến bốn cái xác, và chắc đến dăm ba bữa mới có người phát hiện…

Ông Sáu chính là cậu Quán ngày xưa. Đã hơn hai mươi năm nhưng ông vẫn còn nhớ như in những lời kể của thằng bạn thân xấu số ngày nào. Bảo chán nản nghĩ đến cảnh tối nay sẽ gặp phải những chuyện như nhà ông Lâm kia, bao nhiêu công sức gầy dựng cái phòng net, bao nhiêu mơ ước không lẽ để cho tan biến theo mây khói để bảo toàn tính mạng hay sao?
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [Hồi Ký] Chiều Hoàng Hôn Năm Ấy
BÌNH LUẬN