Logo
Trang chủ
Chương 1

Chương 1

Đọc to

**Một ngày tháng 2 năm 2015**

Để thưởng cho cháu đích tôn nhân dịp đạt danh hiệu học sinh giỏi cháu ngoan Bác Hồ, gia đình tôi đã phát động phong trào học tập và làm theo tấm gương đạo đức của những người khuyến học (chi tiết hơn tôi sẽ kể trong mấy chương hồi ký). Một cuộc họp nhanh chóng được triển khai và ra quyết định: tôi sẽ tháp tùng ông nội, trưởng họ của một gia đình quyền thế và truyền thống bậc nhất, thăm lại Liên Xô. Nơi ấy ghi dấu bao kỷ niệm của cụ và các con trong thời kỳ chiến tranh vệ quốc và cũng là lần đầu tiên cụ trở lại sau gần 30 năm, kể từ cái ngày Liên Xô vẫn còn là Liên Xô, chứ chưa phải "Nga ngố" như bây giờ.

Nghe đến đi chơi thì ai mà chẳng thích, nhất là đang trong kỳ nghỉ Tết. Ở nhà thì chán ngắt vì bạn bè về quê hết, còn mấy đứa bạn cấp ba gần nhà thì nhìn mặt nhau phát ngán, chẳng muốn gặp lại. Nhưng thú thật, lúc đó trong lòng tôi vẫn còn ám ảnh cái thời tiết lạnh giá của phương Tây. Hồi năm nhất đại học, cả nhà sang Đức chơi Tết và kết quả là tôi phải nằm liệt giường cả tháng sau khi về, chẳng hiểu do không hợp thuỷ thổ hay cái gì nữa mà người gầy rộc đi như con tép.

Nhưng thôi, đằng nào ở nhà cũng chẳng có gì làm, tôi nhắm mắt đưa chân theo ông nội sang xứ sở bạch dương thử một chuyến. Biết đâu lại vớ được em "sóc Ukraine" nào đấy chạy loạn từ Crimea sang, thì có phải là sướng cái thằng "cu em" không?

...

Máy bay của hãng hàng không Vinaass cất cánh được khoảng 30 phút gì đó, tôi bắt đầu ngứa chân ngứa tay. Đệch mợ, giờ này ở nhà là cái giờ tôi đang xem phim Nhật hoặc nhắn tin tán gái các kiểu giết thời gian. Bây giờ báo chí thì toàn mấy cái báo chán phèo, nhạc với phim thì dở tệ, wifi thì không có. Nhìn sang bên cạnh là những thành phần mà không biết phải miêu tả thế nào… Nói chung, tôi thề đó là khoảnh khắc cùng cực khổ sở khốn nạn nhất trong ngày mà tôi phải gánh chịu. Bỗng nhiên, một thiên thần trong bộ đồ tiếp viên xuất hiện. Ôi mẹ ơi, nhìn hao hao con ex của tôi, cơ mà xinh hơn, ngon hơn con ex của tôi nhiều. Tôi đứng hình mất vài chục giây, nghĩ xem phải làm thế nào bây giờ, đầu óc tự nhiên bấn loạn, muốn làm một cái gì đó mà không biết phải làm gì thì bất thình lình, ở đâu đó rất gần tôi thôi, vang lên một âm thanh vừa lạ vừa quen:

- Nhuệ...ệ...ệ...ơi...

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Hiến tế
BÌNH LUẬN