Định viết dài lắm cơ, nhưng thôi viết ngắn cho các bác dễ đọc, chứ viết dài quá sợ bị xóa bài thì toi!
Theo phản xạ, em quay ngoắt 180 độ về phía cái âm thanh quái quỷ kia. Ôi mẹ ơi, ám ảnh kinh hoàng! Lão phật gia ngồi cạnh em (em bị kẹp giữa ông nội và một bà béo như hộ pháp) vừa "ký hợp đồng" với Liverpool. Phun thôi thì còn đỡ, đằng này chẳng hiểu ăn cái giống gì mà tóe loe cả ra ngoài túi nôn, vài hột cơm (em đoán thế) đã "ám sát" đôi giày Jack Purcell xịn sò em mua về định diện Tết, ai dè...
Đang tiếc của thì "thiên thần" của em chạy lại. Em dù bực lắm nhưng cũng đủ tỉnh táo nặn ra vẻ mặt ngầu lòi, liếc sang:
- E: Cô ơi cô giết cháu đi!
- LPG: Cô... ợ...
- Gái: Cô ơi cô có sao không ạ? Để cháu đưa cô ra WC nhé?
- E: Bạn ơi, còn mình?
- Gái: Hihi, bạn phiền bạn đợi em một chút, em quay lại liền.
- LPG: Ợ...
Lúc ấy, đầu óc em chẳng còn để ý đến đôi giày "thần thánh" bị vấy bẩn nữa, mà thay vào đó là ủ mưu làm gì đó cho gái ấn tượng, còn dễ bề xin xỏ số điện thoại hay Facebook sau này tiện "tác nghiệp". Một lúc sau, gái ra lau dọn bãi chiến trường của bà cô già vừa gây ra. Lúc đó em cứng họng quá, chả biết bắt đầu từ đâu thì gái mở lời trước:
Gái: Bạn có sao không?
E: (Mặt ngầu) Không có nhân viên lau dọn à mà bạn phải kiêm luôn thế?
Gái: Mình "thầu" luôn cả việc này.
E: Hảảa?
Gái: Bạn nghỉ ngơi đi, cần gì gọi mình.
Bây giờ nghĩ lại em vẫn thấy mình ngu quá các bác ạ. Nhưng may sao trong ánh đèn lờ mờ cỡ mấy quán đèn mờ bên Thụy Khuê mà thỉnh thoảng em vẫn định phi vào cho biết mà chưa có gan, em vẫn kịp liếc bảng tên. Được rồi, phen này chết với ông...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tâm Linh: Bạn gái tôi lớp 8