Như đã nói, tôi vốn tự tin vào kinh nghiệm tình trường của mình nên sau khi biết "gái" hơn một tuổi, tôi cũng không hề nao núng. Hồi cấp ba, tôi từng yêu và sống như vợ chồng với một chị hơn hai tuổi, đến ngày chị ấy lấy chồng, chuyển vào Đà Nẵng sinh sống và lập nghiệp, còn mua vé máy bay mời tôi vào nữa cơ mà. Lại còn chị tiếp viên hàng không, tận tình giúp tôi làm quen được một cô gái hơn tôi những bốn, năm tuổi, có vẻ cũng đang "mê" tôi nữa chứ. Thế nên, đã máu thì "kệ mẹ bố cháu là ai"!
Sau một ngày bình tĩnh suy nghĩ, tôi quyết định nhắn tin cho "gái" vào lúc 10 giờ:
"L à?"
...
Hơn 11 giờ rưỡi mới thấy tin nhắn trả lời:
"Ai đấy?"
"Có phải L không? Đang làm gì thế?"
"Vâng, ai đấy ạ?"
"Ừ, thế ngủ ngon nhá, mai khắc biết."
Đấy, ngày đầu tiên chỉ có thế thôi ạ. Hôm sau, tôi muốn nhắn tin cho "gái" thật nhiều, thật sớm để thỏa nỗi mong chờ bấy lâu, dù gì cũng mất sáu tháng trời mới tìm ra "gái" là con gái nhà ai. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đọc kinh nghiệm tán gái của "vozer", rồi bổ túc thêm cả kinh nghiệm "chăn rau" của các đồng chí "da^ʍ" du học bên Liên Xô "chống Mỹ" nữa, tôi chợt nhận ra là không nên vồ vập quá. Dù gì, bổn thiếu gia tôi tuy chưa làm được gì cho đời, nhưng con người ta phải có giá chứ, vồ vập quá mất hình tượng, gái nó khinh cho thì bỏ mẹ. Tôi quyết định đến chiều muộn mới "hỏi thăm":
"Đang ở HN hay ở quê đấy?"
"Chị H à?"
"T là giai, không phải chị, và tên t cũng không bắt đầu bằng chữ H nhé."
"Ai đấy?"
"T biết c, nhưng c chưa biết t, gặp nhau rồi nhưng quen nhau thì chưa, nên t cũng chả biết nói t là ai nữa."
...
Một bầu không khí im lặng bao trùm. Tôi vứt điện thoại lên bàn sạc rồi xuống nhà ăn cơm với bố mẹ. Chả là hôm nay (hôm đấy) là thứ bảy, tôi có thói quen "hoàng tộc" là từ thứ hai đến thứ sáu đi học thì ở HN, chiều tối thứ sáu lại bay vào SG ăn cơm đoàn viên với bố mẹ cho đỡ nhớ.
...
Vài tiếng đồng hồ sau. Đang nằm "check" Facebook các kiểu, bật Zalo định vị xem quanh quanh đây có em nào "ngọt nước chưa chồng thích ăn rau dền" để "tà lưa" phát thì tôi giật thót mình. Em ý gọi các bác ạ. Nói thật, không phải duy tâm đâu, nhưng lúc ấy tôi vã mồ hôi nách ra dù đang nằm điều hòa. Nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh ấn trả lời:
"Ơi."
"Chị H à?"
"Ơ, nghe giọng t giống chị H nào của c thế à?"
"Ơ ai đấy nhỉ?"
"T đã bảo là quen mà như chưa quen, gặp mà như chưa hề gặp rồi mà."
"Tại lúc nãy bạn hỏi t ở quê à, t tưởng chị H nhắn tin trêu, vì mỗi chị ý biết hôm nay t về quê thôi. Thế c là ai?"
"T á, nói thế nào nhỉ, t và c gặp nhau rồi, t nhớ rất rõ c, nhưng c có lẽ không nhớ t đâu, lâu lắm rồi, và t cũng mất từng ấy thời gian mới tìm ra c, nên tóm lại là mình làm quen lại đi."
"C gặp t ở đâu?"
"Cách đây tầm nửa năm, c có đi Nga không?"
"Ừ, lâu quá rồi, t cũng không nhớ nữa."
"Đấy, thế thì chả làm quen lại."
"Sao c biết số t?"
"T nhờ vả các kiểu mới tìm ra c đấy."
"Thật đấy."
"Ừ, t lừa c làm gì."
"T biết t nhiều người quen lắm, hoặc là có người giới thiệu, hoặc gặp nhau xin số này nọ, chứ chưa gặp người như c bao giờ."
"Thì bây giờ gặp rồi đấy."
"Thế c tên gì, ở đâu?"
"T tên abc, nhà ở xyz."
"C bằng tuổi t à?"
"Yep."
"Ừ, thế làm gì làm đi, t đang về HN, rảnh nhắn tin t sau."
"Okay."
Đấy, mở màn nó là như thế. Giọng gái qua điện thoại ngọt ngào vô cùng các thím ạ. Các cao nhân vào nhận xét xem ấn tượng ban đầu của tôi với gái như vậy có ổn không giúp em với ạ!
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Độc Bộ Thành Tiên (Tiên Võ Thần Hoàng)