Như các bác đã yêu cầu, hôm nay em xin phép đăng một chương thập cẩm giữa gái và người yêu cũ, thêm thắt chút tình tiết drama để có tí hương vị 18+ cho anh em sưởi ấm ngày đông Hà Nội mưa phùn gió bấc, kính mời anh chị em thưởng thức ạ.
Mà thú thật, em chẳng biết chương này nên đặt là chương 57 hay ngoại truyện nữa. Thôi thì cứ viết xong rồi tính, vì nó lộn xộn quá, viết theo cảm xúc nên chịu chẳng biết xếp nó vào đâu, khổ tâm ghê.
Ngày lễ Giáng Sinh, hay ta vẫn gọi là Noel đó, người người nhà nhà đổ ra đường, trai thanh gái tú rủ nhau "đu đưa", các cặp đôi thì dắt nhau đi thuê nhà nghỉ, tìm chỗ vắng vẻ "hành sự", kỷ niệm... Ôi, đạo đức xã hội xuống cấp quá thể!
Mà thôi, kệ mẹ người ta, mình hóng hớt làm gì cơ chứ. Hôm ấy, đám bạn rửng mỡ rủ nhau đi chơi Noel từ trưa đến tối, tối đến ai về nhà nấy húp máng lợn, chí lý hết nước chấm =)))
Hẹn 11 giờ, nhưng hơn 12 giờ em mới tới. Dân công việc mà, thi xong vẫn phải lượn qua công ty ngó nghiêng kiểm tra rồi mới "bung lụa" được. Đến nơi thì thấy đồ ăn thức uống bị chúng nó dọn dẹp gần hết rồi, đúng là trâu chậm uống nước đục. Cơ mà... ngồi phía trong góc kia là một người vừa lạ vừa quen, quen vì chắc chắn ngồi ở đây giờ này là bạn bè, nhưng lạ, vì có vẻ lâu lắm rồi không gặp... Vâng, người yêu cũ các bác ạ!
Vừa ăn uống nói chuyện, lòng em lại miên man những chuyện đâu đâu, nhớ về quá khứ xa xăm mà cũng chẳng xa lắm...
Người yêu cũ: Mời chồng cũ một ly.
Em: Ừ, cảm ơn vì mọi thứ, nhưng anh thật sự khó xử nếu em vẫn cứ như vậy.
Người yêu cũ: Ly đầy nhé?
Em: Okay.
Em và người yêu cũ chạm ly rồi làm một ly đầy tràn. Hóa ra người yêu cũ "nhớn" thật rồi, ngày xưa có biết rượu bia là gì đâu, giờ tửu lượng thế này, thời gian trôi nhanh thật, cả lũ sắp già đến nơi mất thôi.
Em lại tiếp tục quay cuồng nói chuyện với lũ bạn rồi thỉnh thoảng nhâm nhi chút đồ ăn, đốt vài điếu thuốc cho thêm phần "tiêu sái", rồi cụng ly chúc tụng, đá đểu về gấu chó cũng như người yêu của mấy đứa. Nhưng cứ ngẩng đầu lên là lại chạm phải ánh mắt của người yêu cũ, một ánh mắt thân quen nhưng đầy khó hiểu... Em hiểu là người yêu cũ muốn gặp em...
Em: Mời lại vợ cũ một ly nhỉ?
Người yêu cũ: Đang uống thuốc, uống ít thôi.
Em: Không sao. Em biết tính anh mà, với lại, nãy em mời rồi, chẳng lẽ anh lại không mời em lại được một ly.
Người yêu cũ: (bối rối)...
***
Trong quán cà phê ở một ngõ nhỏ trên phố Giảng Võ, em và người yêu cũ ngồi nói chuyện thẳng thắn với nhau:
Em: Sao em không buông tha anh?
Người yêu cũ: Em làm phiền anh à?
Em: Không phiền, nhưng chuyện của anh và em đã kết thúc rồi, anh không muốn nhận sự quan tâm của em, không muốn đón nhận lòng tốt của em một cách miễn phí như vậy.
Người yêu cũ: Anh có thể làm gì đó tốt hơn cho chuyện này mà...
Em: Tất nhiên, nhưng anh không muốn, và em biết đấy, anh đã yêu người khác, tối nay anh sẽ tính chuyện trăm năm với cô ấy, em hiểu không?
Người yêu cũ: Chuyện trăm năm?
Em: Ừ. Anh và cô ấy sẽ cân nhắc và tính toán chuyện tương lai của hai đứa.
Người yêu cũ: Vậy còn lời hứa năm xưa của anh và em?
Em: Lời hứa ấy anh nhớ rất rõ, nhưng tất cả đã không còn giá trị vào ngày em đi rồi (vừa nói em vừa nở một nụ cười hơi nhếch mép, đúng style)
Người yêu cũ: Em còn cơ hội không?
Em: Cơ hội ai cũng có, anh cũng vẫn như xưa, không chèn ép ai bao giờ. Nhưng xin lỗi, anh muốn nói thẳng, là anh yêu người khác rồi, và không ai phá được chuyện này nữa đâu, nên em đừng hy vọng gì cả.
Người yêu cũ: Người yêu anh hơn tuổi anh?
Em: Chuyện đó cũng chẳng quan trọng, và em cũng không cần quan tâm đâu.
Người yêu cũ: Chỉ còn một tia hy vọng, em cũng sẽ giành lại anh.
Em: Chúc em may mắn, nhưng có lẽ không phải chuyện này. Em đã bao giờ thấy anh khẳng định điều gì mà làm trái với điều anh muốn chưa?
Người yêu cũ: ...
...
Một ngày giữa đông của vài năm về trước...
Sau khi kết thúc buổi nói chuyện xã giao, em về nhà định ngủ một giấc cho thư thái tâm hồn, chay tịnh để đợi gái trực xong về hai đứa đi chơi Noel cho hợp mốt, mà không tài nào ngủ được, đầu óc quay cuồng và những ký ức về những ngày này năm xưa khi còn đang mặn nồng với người yêu cũ ùa về rõ ràng và chân thực hơn bao giờ hết...
Em: Hôm nay về nhà tớ ăn trưa đi?
Tớ: Bố mẹ không có nhà à?
Em: Ừm, bố mẹ có bao giờ ở nhà giờ này đâu, thường thì mẹ về nấu cơm trưa, nhưng giờ đang bận đại hội gì ấy, cho tiền ăn ngoài mà tiêu hết vào việc khác rồi, về nấu ăn cho tiết kiệm.
Tớ: Chồng nấu hay vợ nấu?
Em: Thế nào cũng được, hihi.
Đấy, nhắn tin một hồi vòng vo rồi cuối cùng vẫn là hai đứa về nhà úp mỳ ăn với nhau. Úp mỳ thôi nhưng rau dưa giá đỗ thịt bò vẫn phải đầy đủ nhé, các bác đừng có nghi oan em hành hạ bóc lột con gái nhà người ta, tiền tiêu hết cho con khác rồi bắt nó về ăn mỳ cùng.
Ăn xong, em miễn cưỡng đi rửa bát rồi xem lịch học, ôi cái đệch, hôm nay học full từ 1 giờ, đang nhăn nhó định đi học thì gấu hỏi:
Tớ: Hôm nay cậu học ca nào?
Em: 1 giờ, hức.
Tớ: Thế đi học thôi, tớ về, hôm nay tớ 5 giờ mới học cơ.
Em: Lạnh lắm, ngại đi lắm, chắc bùng một buổi thôi.
Tớ: Bùng sao được, đi học đi.
Em: Ứ đâu, mình ở lại với tớ, 5 giờ chúng mình đi, nha?
Tớ: Có tiện không?
Em: Có gì mà không tiện, trời lạnh thế này ôm nhau ngủ cho sướиɠ, tội gì đi học, hĩ.
…
Mò vào chăn ấm nệm êm, hai đứa ôm ấp hôn hít nhau tí mà rực hết cả người, thằng em bắt đầu biểu tình, chân tay bắt đầu không hành động theo tiết chế nữa... Nhưng mà con gái có vẻ thích được vuốt ve, nàng đang hứng, bây giờ tự nhiên "pause" có khác gì tội ác nhân loại đâu, làm mình cứ phải cố gắng gồng lên mà phục vụ.
Bàn tay em nhẹ nhàng luồn vào lưng gấu, gấu xuýt xoa:
Tớ: Tay cậu lạnh thế.
Em: Lạnh lùng boy mà lị, làm thế nào bây giờ?
Vừa nói xong, gấu kéo tay em đè xuống dưới mông, em đang ngơ ngác thì gấu bảo:
Tớ: Cho nốt tay kia xuống để một lúc đi đã.
Giờ thì em đã hiểu và ngoan ngoãn để đôi bàn tay ngà ngọc của mình nằm im dưới ách thống trị của đôi mông gấu khoảng hết thời gian hút điếu thuốc, tay mình hơi ê ê và đã bắt đầu quá trình phân hủy, à quên phát nhiệt, tay lại hoạt động thôi...
Chương sau tiếp nhé, giờ em đưa mấy bé trong công ty đi tất niên đây, đừng "tự xử" vội nhé cả nhà.
Yêu các bác, moazzz…
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Ta thật là nhân vật phản diện a