Mấy hôm nằm viện đúng là tinh thần em hoảng loạn, à không, bấn loạn mới đúng. Cả ngày nằm mốc đít trên giường, đi lại thì cứ phải nhảy lò cò, món gì cũng thèm ăn mà phải kiêng khem. Thầy bu ở nhà nấu cơm thì bữa nào cũng thịt chó hấp, đùi chó ăn cho lại máu, làm giờ em chả còn cái nỗi thống khoái đợi cuối tháng rủ rê chiến hữu đi phượt ra ngoại thành làm bữa thịt chó lê tê phê không biết đường về nữa.
...
Ngày ra viện cũng đã đến, cũng là ngày em chia tay song thân phụ mẫu để tiếp tục cuộc sống FA đầy quả cảm và hoài bão. Trước khi chia tay bố mẹ ra sân bay, em và các cụ có buổi nói chuyện thân mật:
Em: Hôm trước ai báo bố mẹ là con nằm viện thế?
Mẹ: Cái T đấy.
Em: ...?
Mẹ: Nó vẫn quan tâm và theo sát mày như thế? Mày nghĩ thế nào hả con?
Em: Sao nó biết con nằm viện nhỉ?
Mẹ: Nó hiểu mày quá mà, với lại, bạn bè chung hai đứa nhiều, mày bị như thế giấu làm sao được, làm mẹ với bố anh lo. Hừ, lần sau có gì thì báo ngay, nhớ chưa?
Bố: Mẹ mày nói đúng đấy. Làm thế nào thì làm, không yêu nữa thì giải quyết dứt khoát đi, đừng để nó mỏi mòn chờ đợi thêm nữa.
Em: Con có làm gì đâu? Tự nó quan tâm và muốn như thế chứ?
Mẹ: Đấy là việc của anh. Thôi mình đi đi ông.
***
Câu nói của bố em làm em khắc khoải trong lòng mất vài phút. Định thần lại, cuộc sống của mình đang tốt đẹp, cái gì qua thì cũng qua rồi, mình cũng không quyến luyến, quỵ lụy hay thể hiện gì là mong chờ một sự trở lại cả, thế nên mình éo có gì sai cả, bơ đi sống tiếp. Đang miên man suy nghĩ thì gái gọi:
Gái: Hôm nay yêu đi học không?
Em: Có yêu ạ. Bố mẹ vừa vào xong. Yêu đang đâu đấy?
Gái: Người ta vừa đáp. Chân cẳng thế nào rồi?
Em: Người ta xuất chuồng rồi, hôm nay không được ngủ chung trong viện nữa đâu.
Gái: Xì, ai thèm. Tí có đến công ty không?
Em: Có gái ạ. Sao thế?
Gái: Định đi ăn thôi, thèm không khí phố xá quá.
Em: Thế qua đây đi, lát anh đến công ty họp chút rồi đi.
Gái: Trốn việc á?
Em: Ai trốn, hừm. Người ta nói đi thi, lý do hợp lý thế còn gì.
Gái: Thi thố gì giờ này?
Em: Suỵt, nói bé thôi, trốn đi chơi với yêu còn gì.
Gái: Hơ hơ, thế người ta về lấy xe rồi đi nhé.
Em: Thôi qua quán gần trường anh đi, lát anh làm nhanh rồi về lấy xe rồi đi, không ngồi sau lưng gái đâu.
Gái: Thôi để người ta đèo, hoặc đi taxi, đang đau chân, đi làm sao được.
Em: Không sao, xe máy thì đi được, ô tô thì chịu, còn taxi thì không riêng tư, ứ thích. Cứ quyết định như thế đi nhé.
Gái: Yep.
...
Và thế là, tuần vừa rồi, kể từ khi ra viện, à không, hai tuần vừa rồi chứ, mình với gái quấn quýt nhau như hai vợ chồng son, cứ thứ hai, tư, sáu lại lấy cớ đi thi để trốn việc, thứ bảy, chủ nhật thì hên xui. Đúng là sau cơn mưa trời lại sáng, xui tận mạng với cái chân đau thì lại phát triển max level tình cảm với gái... Âu cũng là số trời, phút bất trùng lai họa vô đơn chí, mà khổ tận thì cam lai.
...
Ngày Noel:
Thôi để chap sau nhé, hôm nay đi làm lại nghiêm túc, nhiều cái cần cập nhật quá, chả còn đầu óc mà văn vẻ nữa.
À quên, một trong những câu chuyện trên VoZ ám ảnh mình nhất là "tán gái ở nhà" có HE rồi nhỉ, mình sẽ phấn đấu được như anh ý, có đôi chút giống giống nhau, mong là mình cũng có HE như thế.
Chap sau, các thím nhớ nhắc mình type chuyện đang đi với gái gặp hugo nhé, tự nhiên cũng nghĩ đến ông thiento kia, éo biết phải không?
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Đêm kinh hoàng (Chuyện có thật 100%)