Kể từ ngày đầu tiên, tôi đã mang câu chuyện có lẽ là đẹp nhất cuộc đời mình lên đây chia sẻ với các bạn.
Từ cái động VOZ này mà tôi có thêm một số bạn bè, anh em, chiến hữu để làm phong phú thêm cho cuộc sống "xã giao" ngoài đời thực của mình.
Cũng 6 tháng kể từ ngày tôi gõ rồi, không quá dài nếu so sánh với cuộc đời một con người, nhưng cũng không hề ngắn trong... cuộc đời của mỗi chúng ta.
Văn phong của tôi lúc trầm lúc bổng, lúc tiêu sái phong trần lúc thì phồn thực. Nói chung là đôi lúc tôi ước ao ngày xưa giá như học chuyên văn có lẽ đã nổi cmn tiếng và phục vụ quý thính giả, đồng bào được tốt hơn, được "mãn nhãn" hơn khi lướt cửa sổ tâm hồn qua từng câu chữ, từng dấu chấm phẩy, và các icon rất chi là bựa nhân của VOZ... Dù phải trải qua rất nhiều khó khăn, nhưng tôi vẫn giữ vững một niềm tin, một lời hứa... chân thực, pha chút sương khói để ẩn giấu info, và never drop. Và, tôi vẫn là người giữ chữ tín, phải không nhỉ?
Nhưng, thật sự cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, cuộc đời nào dù anh hùng cái thế hay mạt hạng, loser đến đâu thì cũng đến lúc chết... đến lúc chỉ còn là kí ức trong những câu chuyện lịch sử của hậu bối. Một cuộc đời đáng sống là khi trông vào đám tang, và những ký ức đó hào hùng như nào, được nhắc lại hào hứng như nào... và ngược lại. Tóm lại, đéo biết phải nói như nào nữa, lủng củng cmnr.
69 chap, thêm khoảng trên 10 chap ngoại truyện và những chuyện linh tinh, ba lăng nhăng, đã đến lúc dừng lại được rồi, các bạn nhỉ? Hôm nay, trong chap tạm gọi là lời chào tạm biệt đến tất cả các bạn, những người đã theo dõi, ủng hộ, gắn bó và gạch đá đến topic này, XIN CẢM ƠN CHÂN THÀNH VÀ SÂU SẮC, và từ đây, câu chuyện của tôi và gái có tiếp diễn như thế nào, cũng sẽ là một phần cuộc sống của tôi, tôi xin được giữ lại, và cùng gái (hoặc bất cứ ai khác là người phụ nữ của cuộc đời mình) có một quãng đường êm đềm phía trước, không sân si, và là chuyện của riêng tụi mình, nhé?
Tất nhiên, thớt này sẽ vẫn tồn tại, tôi cũng vẫn ở đây, đôi khi lượn lờ và đá cái lên trả lời các cm của các bạn, để nó mãi trường tồn với thời gian. Biết đâu, sau này, tôi có thể khoe với con mình, ngày xưa bố mày cũng kinh phết đấy, eo ôi thích vãi và nhỡ đâu, nổi hứng lại làm thêm đôi ba chap, có hoặc không, liên quan/ ảnh hưởng đến cuộc sống, ai mà biết được. Nhờ?
Thế nhé, văn hơi dài, các bạn lượng thứ, nhưng đấy là nỗi niềm của tôi.
Còn đây là phần chính, phần mà các bạn đợi đây.
***
Hà Nội, tuần trước...
Gái: Cuối tuần này bố mẹ em muốn gặp bố mẹ anh đấy.
Em: Hả?
Gái: Chủ nhật này bố đưa mẹ đi khám dịch vụ bên Bạch Mai, hôm đấy em trực đến 2h chiều, bố mẹ bảo muốn đến nhà anh cho biết nhà.
Em: Mẹ bị làm sao?
Gái: Mẹ khám xoang ý mà.
Em: À à, ừ. Để anh hỏi mẹ xem cuối tuần này mẹ rảnh thì ra, chứ bố thì chắc không được rồi.
Gái: Vâng. Mà dạo này anh hơi bị bê tha đấy nhé.
Em: Ơ, bê tha gì?
Gái: Suốt ngày rượu chè, xong khóc lóc. Anh cứ như thế bà làm sao yên lòng được?
Em: Dạo này anh hay đau đầu lắm, hay tại rảnh quá nghĩ linh tinh nhỉ?
Gái: Lại còn lười đi làm nữa.
Em: Tháng giêng mà, cho chúng nó xả hơi tí, sao đâu.
Gái: Thế này nhỡ lấy tôi về anh cũng cần xả hơi đấy nhỉ?
Em: À mà bố mẹ cần anh đưa đón không?
Gái: Không phải trống lảng. Hừm.
Em: Đâu, anh hỏi thật mà.
Gái: Cậu cho lái xe đưa đón bố mẹ rồi, anh không phải lo.
Em: Ừm. Thế anh lo vụ sắp xếp cho các cụ ra mắt thôi chứ gì. Hehe.
...
Ngày hôm qua...
Bố: Bây giờ mày định như thế nào?
Em: Như nào là như nào?
Bố: Bố biết mày đủ khôn ngoan để nghĩ ra bố đang nói chuyện gì?
Em: Chuyện này từ trước đến giờ bố vẫn biết ý của con rồi. Con quyết rồi, và vẫn làm theo hướng đó. Không ai ép được con cả.
Bố: Mày không thấy lương tâm cắn rứt?
Em: Con thấy con chả làm gì sai. Đúng là mọi chuyện từ con mà ra, à không, tại cả hai đứa. Nhưng mọi chuyện kết thúc rồi. Chả làm sao phải hối hận vì một việc đã qua và được sự đồng thuận từ cả hai phía.
Bố: Thế thì mày phải như nào cho nó...
Em: Con xin lỗi, con có thể làm hết trách nhiệm của con, những việc nên làm và có thể làm được trong khả năng của con và mối quan hệ đó hiện tại. Còn ý của bố, con hiểu, nhưng con không thể.
Bố: Mày...
Mẹ: Hai bố con bình tĩnh xem nào... Thế bây giờ mẹ hỏi mày, ý mày vẫn quyết lấy cái ABC, và chuyện kia thì kệ nó?
Em: Con chắc chắn, và sẽ không thay đổi ý kiến đó.
Và, bố mẹ không hiểu à? Tại sao nó làm như thế xong lại báo cho bố mẹ? Con nói thế thôi, bố mẹ tự hiểu.
...
Chắc các bạn đang thắc mắc mình lải nhải cái quái gì trong câu chuyện giữa mình và bố mẹ ở trên nhỉ? Quay lại tuần trước, khi sự việc xảy ra nhé...
Mình gọi điện vào vấn an mẹ và bố, tranh thủ có ý kiến là bố mẹ gái ra và có nhã ý muốn gặp bố mẹ mình cho biết nhà... Mẹ mình gật đầu cái rụp, thế mới thốn.
Set kèo các kiểu rồi. Tối thứ 7 mẹ mình ra rồi chủ nhật sẽ ở nhà tiếp bố mẹ gái với bữa cơm thân mật, ấm cúng... Mọi chuyện quá đơn giản và hoàn hảo, cho đến hôm đó...
...
Vừa xuống máy bay, mình hơi bất ngờ khi bố ra cùng mẹ...
Em: Ơ bố cũng ra à?
Bố: Hmmm.
Mẹ: Nhanh về có việc gấp.
Em: Việc gì thế?
Mẹ: Vừa đi vừa nói, nhanh đi không kịp.
Nhìn ánh mắt và giọng nói của mẹ, mình biết là có chuyện không lành rồi. Bố thì vẫn thế, thâm trầm, kín đáo... Có già thêm mấy chục tuổi chưa chắc đã biết được cụ nghĩ gì trong đầu, thôi thì cứ làm theo cho xong.
Em: Giờ đi đâu mẹ?
Mẹ: Đi thẳng về 108 đi.
Em: Viện á?
Mẹ: Ừ.
Em: Ai nằm viện thế?
Mẹ: Đi khác biết đừng hỏi nhiều...
Quãng đường từ sân bay về là một quãng đường thật khó chịu... Cả nhà cả tuần mới lại được sum họp mà chả ai nói với ai câu gì... Bố thì chịu, mẹ thì chắc đang nghĩ về tình trạng người nằm viện kia, còn mình thì lơ ngơ chả hiểu chuyện gì, thiên lôi chỉ đâu đánh đấy thôi... Tóm lại mỗi người một suy nghĩ, nặng nề vcc.
...
Đến rồi, mình gửi xe rồi định ngồi đợi ở cổng thì mẹ gọi.
Mẹ: Mày định không vào à?
Em: Ơ con vào làm gì?
Bố: Vào luôn đi. Người quen của anh đấy.
Em: Ớ. Ai thế?
Vừa nói mình vừa lẽo đẽo theo hai cụ đi vào. Phòng hồi sức cấp cứu và chống độc. Clgtn???
Vâng, vừa đến cửa mình đã choáng nhẹ. Chưa nhìn rõ ai là bệnh nhân, nhưng người ngồi trông bệnh nhân éo phải ai xa lạ, là con bạn thân của mình, và người nằm kia là ai???
...
Lúc về nhà...
Em: Con cần một lời giải thích?
Bố: Mày vẫn chưa hiểu à?
Em: Chuyện này là chuyện của con, mà sao con là người biết cuối cùng?
Bố: Hỏi mẹ mày ý.
Em: Mẹ?
Mẹ: Mẹ và cái T vẫn hay nói chuyện với nhau. Hôm trước anh gọi điện bảo cuối tuần bố mẹ cái ABC lên Hà Nội tiện muốn thăm nhà, mẹ sơ ý nói cho cái T biết....
Em: Tại sao mẹ làm thế? Mà con với nó cũng có còn gì đâu mà phải quan tâm nhau thế hả?
Mình vừa nói vừa nghẹn ngào, giọng như sắp khóc đến nơi... Quả thật, mình ghét nhất việc bị người khác làm trò sau lưng, nhất là những việc có liên quan đến bản thân.
Mẹ: Thì nói chuyện bình thường, nó vẫn bình thường. Lúc trưa tự nhiên cái T (con bạn thân mình, chính nó giúp mình khá nhiều hồi tán cái T, vì hai đứa gần nhà nhau, học chung cấp 2) gọi điện bảo nó tự tử, nó không dám gọi cho mày, mới gọi cho mẹ hỏi xin số bố mày...
Em: Nó xin số bố làm gì?
Mẹ: Để gọi cho bố mẹ nó chứ làm gì nữa.
Em: Tại sao? Chả nhẽ những gì con quyết định không có chút ý nghĩa nào sao?
Bố: Anh lớn rồi, chúng tôi không quản được nữa, nhưng vụ này lớn rồi, dù gì trách nhiệm cũng là của anh. Anh định giải quyết như nào?
Em: Chả như nào cả. Con yêu ABC, con sẽ lấy nó. Con muốn bố mẹ giúp con gặp bố mẹ nó một cách thoải mái, chuyện đấy sẽ không thay đổi được. Còn, chuyện cái T. Con không liên quan...
Bố: Anh nói thế cũng đúng, nhưng khó nghe lắm. Bây giờ nhé...
Em: Con xin bố mẹ đừng nói gì thêm nữa. Okay, bố mẹ luôn đúng, con luôn là thằng trẻ con, còn từ bây giờ, con không muốn nghe thêm bất kỳ gì về chuyện đấy nữa, ít nhất là cho đến hết ngày mai. Giờ con xin phép đi ngủ đây, hôm nay quá nhiều chuyện rồi...
Bố: Đứng lại....
Em: Con là con của bố mẹ, nhưng con lớn rồi, bố mẹ hãy để con trưởng thành một cách bình thường đi.
***
Ngày hôm sau, mọi chuyện diễn ra có đôi phần gượng gạo, nhưng nói chung, mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát. Nhưng đến hôm nay, xin lỗi, cuộc đời của mình, hãy để mình tự quyết định, đừng giao số phận cho ai khác, và đừng núp dưới bóng bố mẹ cả đời. Đấy là suy nghĩ của mình hiện tại. Dù biết bố mẹ lo cho mình, thương mình, nhưng có những chuyện, bố mẹ không thể hiểu được, con xin lỗi bố mẹ.
***
Chap dài nhất lịch sử topic này rồi đấy nhỉ. Một lần nữa, cảm ơn các bạn, và mong sẽ sớm có chuyện vui để tái ngộ với các bằng hữu.
Chúc một đêm ngon giấc, và luôn nhớ mình, đề phòng mình quay lại lại quên mất là ai thì buồn lắm.
Chào thân ái, và quyết thắng!
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Hồi ký Những ngày rong chơi