Đã lâu lắm kể từ khi mình ngất đi, đến khi khứu giác cảm nhận được cái mùi nồng nặc của thuốc sát trùng tỏa ra xung quanh thì đôi mắt nặng trĩu mới mở ra. Không gian yên ắng bao trùm căn phòng, trước mắt mình là cái quạt trần đang quay, xung quanh có vài tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ của mọi người. Hóa ra mình đang ở trong bệnh viện, mà nếu mình ở đây thì ai là người đưa đến?
Mình ngoái đầu sang bên trái thì thấy một cái đầu đang gục trước tay mình, thì ra là nhỏ em gái. Mình nhẹ cựa quậy tay thì bất giác nhỏ giật mình, mắt nhắm mắt mở ngước đầu lên nhìn mình. Chả biết nói sao, mình cười mếu với cái đầu đau nhói, trông thấy thế, nhỏ nhanh chóng hỏi han:
- Anh… anh tỉnh rồi hả? – Nhỏ hỏi một câu rất chi là ngớ ngẩn.
- Hỏi hay vậy, anh không tỉnh thì lấy đâu ra cười! – Mình gắng nói thành tiếng vì cổ họng đau buốt.
- Ơ, em nói lộn, ý em là anh có đau lắm không, tại anh ngất từ hôm qua tới giờ, chị Đ bảo may phát hiện kịp chứ không là xong anh rồi! – Nhỏ phân bua.
- Ừ, cảm ơn em! – Mình gật đầu.
- Anh cảm ơn chị Đ ấy!
- Ừ, mà sao em xuống đây, đâu phải ngày nghỉ của em đâu? – Mình thắc mắc.
- Thì tại nghe chị Đ nói vậy nên em lo mà! – Nhỏ cúi đầu phụng phịu.
- Rồi chị Đ có biết không? – Mình nhíu mày.
- Anh hỏi làm gì?
- Rồi, vậy là không biết, thôi em về Sài Gòn học đi, anh cũng khỏe rồi! – Mình thở dài đáp.
- Sao anh muốn đuổi em vậy, em đâu làm gì sai đâu, em lo cho anh mà! – Nhỏ buồn buồn.
- Anh không có đuổi em, anh lo cho việc học của em hơn là việc anh bị ốm đấy! – Mình giải thích.
- Anh nói vậy mà nghe được à. Anh thừa biết việc em xuống đây chăm sóc cho anh là như thế nào rồi đó! – Nhỏ mếu máo nói.
Nghe đến đấy, mình chợt cứng họng, thật ra thì những lúc tiếp xúc với nhỏ này mình có cảm giác nhỏ có ý với mình, tuy không rõ ràng lắm nhưng đến tận bây giờ mình mới dám khẳng định như vậy, là con gái chắc ai cũng muốn giữ kẽ với người mình yêu, không ai muốn đối phương coi thường bản thân cả.
Mình lặng thinh nhìn nhỏ gần như sắp khóc, nhưng trong một thoáng chốc, nhỏ nhẹ kiềm cơn nghẹn ngào lại, tiếp tục lên tiếng:
- Và em còn thừa biết rằng… anh có tình cảm với chị Đ nữa! – Nhỏ buông lời chắc nịch.
Mình giật mình khi nhỏ nói câu đó, vậy ra nhỏ đã biết được việc mình có tình cảm với chị. Nếu như sự việc đến tai chị thì sao, chị sẽ nghĩ về mình như thế nào…
Mình lặng thinh nhìn vào đôi mắt vướng hàng sương gần như sắp rơi xuống của nhỏ, và thật điềm tĩnh, mình nhẹ giọng:
- Sao em biết!
- Em biết chứ, trực giác của con gái gần như không sai đâu, nếu anh thích chị Đ như vậy sao anh không nói? – Nhỏ quệt hàng nước mắt.
- …! – Mình im lặng nhìn lên cánh quạt trần đang quay mà trong lòng suy nghĩ mông lung về điều gì đó mơ hồ giữa mình và chị.
- Anh không nói là hối hận đó. Thôi, anh nghỉ đi, em gọi anh Vũ đến nhé! – Nhỏ đứng dậy.
- Thôi, anh không sao, em về Sài Gòn học đi, đừng để mất bài vở!
Tuy có hơi lưỡng lự nhưng cuối cùng, nhỏ cũng đã đồng ý và chịu rời đi để lại cho mình cái không gian yên tĩnh. Thật ra thì cũng có hơi vô tình khi làm như vậy, nhưng mà biết làm sao được. Thà vô tình một lần còn hơn là cứ dây dưa để đối phương khốn khổ…
Thế nhưng nhắc mới nhớ, chị bây giờ đang làm gì nhỉ? Lúc đó mình mới sực nhớ lại là hình như hôm nay là sinh nhật tên Quyền. Mình hoảng hồn lục tìm cái điện thoại xem nó ở đâu để gọi cho chị, mình cần nghe tiếng chị để an tâm hơn, để biết chắc rằng chị đang làm gì.
Nhưng ngặt nỗi mình lại không mang theo điện thoại nữa chứ, hay đúng hơn là lúc mình ngất đi thì chị chỉ đem mình đến bệnh viện chứ không hề mang phụ kiện gì của mình theo.
Vậy là mình đành cố nén cơn nhức đầu lại và nhờ mượn điện thoại mấy người xung quanh để gọi cho thằng Tư bạn mình, vừa nhấc điện thoại nghe, trong lòng mình phập phồng lo sợ:
- Alo? – Âm thanh mệt mỏi của thằng bạn vang lên.
- Tao T nè, mày đang ở đâu? – Mình nhanh chóng đáp.
- Ủa T hả? Mới đổi số hả cu? – Thằng Tư nhanh nhảu.
- Thôi làm ơn giúp tao, mày đến bệnh viện XYZ rước tao về phòng trọ với! – Mình nói với giọng khàn đặc.
- Sao… mày bị sao mà đến bệnh viện! – Thằng Tư đổi giọng nghiêm túc.
- Đừng nhiều lời nữa, giúp tao… giờ tao không có một cắt trong người, mày đến trả viện phí dùm tao với, làm ơn đó! – Mình ôm đầu nài nỉ.
- Ừ… ừ… được rồi, tao tới liền, cho tao hai mươi phút! – Nó ừ lia lịa.