Logo
Trang chủ
Chương 12

Chương 12

Đọc to

Ngồi nói chuyện với chị một lúc nữa thì mình đi làm. Tiện thể đây thì mình cũng nói thêm ngoài lề một tí. Lúc trước mình có nói là mình làm chung với thằng bạn tên Tư. Thằng này học chung trường và cũng học chung thời cấp ba với mình. Hai đứa là bạn chí cốt, với lại nó quen biết khá nhiều tay anh chị trên cái đất BD này nên mình cũng không lo lắm về việc bị tên Quyền úp rổ. Nhưng cái đáng lo là đối tượng hắn muốn hướng đến là chị. Nếu thế thì mình phải làm sao? Một bộ não thật sự khó giải quyết vấn đề…

Những ngày học trên trường bắt đầu trôi qua nhanh chóng. Dù là năm nhất nhưng khoa mình học khá căng thẳng, lịch học bắt đầu dày hơn với các môn học mới. Lúc trước thì mình vẫn còn một chút thời gian để đi giải trí cùng đám bạn trong quán game, còn bây giờ thì khác. Ngày học, hoạt động CLB và đêm đi làm, thực sự lúc đó mình luôn trong trạng thái căng thẳng thần kinh, dần dần dẫn đến suy nhược cơ thể vì mất ngủ. Chị thoáng chốc… mình đổ bệnh.

Giữa cái nắng trưa hè của BD, mình nằm trong phòng một mình không có ai để nói chuyện. Dù đã uống thuốc rồi nhưng cơn đau đầu hành hạ làm mình không thể đi vào giấc ngủ được. Cứ thế mình thức đến tận chiều. Khi nghe tiếng xe đạp của chị từ bên ngoài vọng vào thì tự nhiên cơn đau trong người mình nó giảm đi gấp bội (Bác nào đang yêu chắc biết). Cứ thế mình đợi chị gõ cửa là mình tiếp ngay, nhưng trong cái lốt là người bệnh nặng. Không biết có đê tiện quá không nhỉ? Nhưng thôi kệ, mình vẫn là người bệnh thật mà, hưởng một chút đặc quyền cũng đâu có sao, hề hề.

Thế nhưng mình đã lầm, nằm đợi chị qua mà y như rằng là nửa tiếng vẫn không thấy tăm hơi đâu. Mình thì nằm đây chắc mọc nấm luôn rồi. Chắc chị bận gì đó đây mà, thôi thì mình đành động thủ trước vậy.

Mình từ từ đi ngang qua phòng chị với bộ dạng đầu tóc bù xù, đồ đạc nguệch ngoạc, lượn lờ sang phòng chị. Khi mình vừa đi ngang, ngó vào trong thì thấy chị đang ngồi cười nói gì đó với chị K, bạn cùng lớp với chị. Thấy mình, chị cười:

- Ủa, bữa nay không đi làm hả T?
- Bữa nay em hơi mệt nên xin nghỉ! – Mình mệt mỏi cười.
- Trời, lúc đầu chị tưởng em mới ngủ dậy chứ! Rồi có sao không, mệt lắm không em? – Chị đi ra cửa.
- Thôi không sao đâu chị, bệnh nhẹ thôi, em uống thuốc rồi nên không sao đâu! – Mình giở thói anh hùng rơm ra, chứ thật lúc đó mình cũng gần rớt rồi chứ chẳng đùa.
- Ừ, có gì mệt quá thì gọi chị nha. Chứ ở một mình rồi ốm đau bệnh tật không ai biết là cực lắm đó em! – Chị lo lắng gật đầu.
- Dạ, được rồi mà! – Mình cười trấn an.

Tuy là vậy nhưng chị vẫn khá lo lắng cho mình, cứ chần chừ đứng ngay cửa không chịu vào trong. Mình lúc đó tính đi rồi, nhưng liếc mắt thấy chị đang cầm cái hộp đồng hồ óng ánh trông khá mắc tiền. Biết mình thấy nên chị đưa lên, kèm theo nụ cười tự hào:

- Thấy đẹp không? Quà tặng anh Quyền đó! – Chị cười tươi.

Nhắc đến tên Quyền, máu nóng trong người mình lại chực chờ bộc phát lên. Vì mình đứng ngoài trời chiều nữa nên cái mệt cộng thêm từng đợt ớn lạnh bùng lên dữ dội, cảm giác sắp không chịu nổi. Mình cố gượng cười nói câu cuối:

- Ừ, thôi em đi rửa mặt đây. Chị vào nói chuyện với chị K đi! – Mình mệt mỏi đáp.

Cứ thế mình đi rửa mặt rồi quay trở về phòng nằm sóng xoài trên giường, chiến đấu với từng đợt ớn lạnh. Chân tay mình run cầm cập, cộng thêm cái đói cồn cào trong bụng, mình đau đớn ngất đi lúc nào không hay…

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Kinh Dị: [Dịch] Cửu Long Kéo Quan
BÌNH LUẬN