Logo
Trang chủ
Chương 16

Chương 16

Đọc to

Nhưng không vì thế mà hắn dừng lại tại đó, nhìn chị một lúc, hắn bỗng nhiên dùng hai tay nắm thật chắc cổ áo của chị và bằng một động tác dứt khoác, hàng cúc áo bị lực mạnh bung ra, để lộ một phần cơ thể thanh mảnh trắng ngần của chị.

- Áaaaaaaa! – Chị vùng vẫy hét lên trong tuyệt vọng.
- Thằng chó, đừng chơi hèn, có gì thì mày nói với tao, đừng đụng vào chị ấy! – Mình điên cuồng vùng vẫy, vừa sợ chị bị hắn làm nhục.
- Ồ, vậy thế nào là chơi hèn, thế này hả? – Vừa nói, hắn vừa đưa tay lướt qua cổ chị nhằm khiêu khích mình.
- Thằng chó, mày mà đụng vào chị, tao giết mày! – Mình gằn giọng hét lớn.
- Vậy để anh thử xem nhé!

Và cứ thế, hắn từ từ đụng chạm vào người chị trước ánh mắt bất lực của mình, nhìn chị sốc đến ngất đi. Mình như không tin vào những điều vừa xảy ra, chỉ biết điên cuồng gào thét… khóc, chỉ biết âm thanh cuối cùng mình nghe được:

- T… cho chị xin lỗi!

Mình bừng mắt tỉnh dậy, thì ra là mơ… một giấc mơ đáng sợ, chưa bao giờ mình lại thấy sợ như lúc này. Thế nhưng, nỗi sợ bỗng chốc tan biến khi cái người đang ngồi bên cạnh mình đây, không ai khác chính là chị, mình lúc đó vẫn cứ nghĩ là đang nằm mơ nên mệt mỏi lên tiếng:

- Phải chị Đ không?

Chị nhìn mình không nói gì, chỉ có cái nắm tay và những giọt nước mắt nóng hổi rớt trên mu bàn tay mình chứng minh rằng đây là sự thật.

Mình tiếp tục lên tiếng:

- Sao chị đến đây?
- Hức… hức…! – Chị nấc nghẹn không thành tiếng, đôi mắt sưng húp lên vì khóc.

Mình mệt mỏi đưa ngón tay quệt đi hàng nước mắt còn đọng lại. Chị mau khóc quá, cái con người yếu đuối này, sao mình lại yêu nhiều đến vậy.

Biết là không nên nói ra bất kì điều gì ngay lúc này, mình im lặng cho chị từ từ dịu lại cảm xúc.

Một lúc sau, chị nhẹ nhàng mở lời trước:

- Em đỡ mệt hơn chưa? – Chị sờ trán mình.
- Em đỡ hơn rồi. Còn chị, sao chị đến đây? – Mình khàn giọng đáp.
- Là bạn em gọi cho chị, với lại chị cũng lo lắm nên đến! – Chị nhìn mình trìu mến.
- Ừ, giờ em ổn rồi, chị về nghỉ đi cho khỏe! – Mình cười.
- Em đừng vậy nữa được không? – Chị lại mếu.
- Hầy, em muốn tốt cho chị thôi, ở gần em bị lây bệnh đó! – Mình thở dài.
- Em thật muốn chị đi sao? – Chị cúi mặt nấc nghẹn.
- Em…! – Mình cứng họng.
- Nếu em ghét chị đến vậy thì cho chị xin lỗi, chị đi ngay đây! – Nói rồi, chị đứng dậy quay lưng về phía cửa.
- Chị biết rõ là em yêu chị mà…! – Mình thật nhanh đứng dậy chụp lấy tay chị.
Chị không nói gì, cũng không quay đầu lại, chỉ có tiếng nấc nghẹn khe khẽ giữa căn phòng trọ.
- Chị biết mà, biết rõ điều đó… đâu chỉ phải lúc này đâu, phải không? – Mình bình tĩnh.
- Em biết chị với anh Quyền như thế nào mà! – Chị nhỏ nhẹ đáp.
- Em biết chứ, nhưng em vẫn phải nói cho chị biết điều này, dù cho có sau khi nói, chị có ghét em đi nữa thì em vẫn phải nói! – Mình tiếp lời.
- Chị thì làm sao ghét em được… lỗi là do chị! – Chị thút thít nhỏ giọng.
- Chị đừng vậy nữa, nghe em nói này…!

Và thế, mình từ tốn kể ra toàn bộ sự việc của tên Quyền, từ cái vụ gặp ở Bar cho đến cái tin nặc danh gửi đến điện thoại của mình cho chị nghe và thầm mong chị thấu hiểu cho mình. Vì mình không có chứng cứ để vạch trần bộ mặt của hắn nên đành dùng lời lẽ suông để nói với chị và mong chị đủ tỉnh táo để nhận ra. Còn lại, mình không mong rằng chị sẽ yêu mình, chỉ mong chị biết giữ gìn bản thân, vậy là tốt rồi…

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Làng Quê, Thành Phố, Tôi và Em
BÌNH LUẬN