Mệt nhoài nhưng tôi vẫn gắng gượng kể lại một cách tường tận, chi tiết những hành vi của hắn... tất nhiên, có chút thêm thắt để tội trạng của gã cáo già kia nặng thêm vài phần. Ban đầu, chị nhìn tôi với ánh mắt dè dặt và nghi ngờ. Tôi hiểu chứ, nhưng vẫn phải kể, dù chị có tin hay không, và dù sau khi nói ra, kết quả có tồi tệ đến đâu đi chăng nữa thì ít nhất... tôi sẽ không hối tiếc.
- Em nằm nghỉ đi! – Chị nhìn tôi ân cần.
- Chị...! – Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay chị.
- Những điều em nói là thật chứ? – Chị nhìn thẳng vào mắt tôi, như muốn tìm kiếm sự dối trá.
- Chị à... em với chị ở chung dãy trọ cũng đã một thời gian rồi. Tuy không dài nhưng chắc có lẽ... chị cũng hiểu được ít nhiều về con người em... đúng chứ? Không phải vì em yêu chị mà em làm vậy đâu! – Tôi đáp lời.
- ... Ừm, chị hiểu rồi. Nhưng sao em không nói sớm hơn? – Giọng chị nhẹ nhàng.
- Chị thử đặt mình vào vị trí của em xem. Nếu em nói ra thì chị có tin không? Nếu em là chị, chưa chắc em đã tin đâu, đúng không nào! – Tôi mỉm cười đáp lại.
- Ừ, em nói cũng đúng. Xin lỗi, chị suy nghĩ nông cạn quá! – Chị cười buồn.
Tôi im lặng, chỉ nhẹ vuốt mái tóc dài đen óng của chị. Trời đã tối mịt, trong căn phòng tối chỉ có tôi và chị. Chắc thằng Tư cũng hiểu ý nên đã đi đâu đó, nhường không gian riêng cho bọn tôi. Đúng là đi xa mà có người thân quen, cảm giác đỡ cô đơn hơn nhiều.
Chị có vẻ hiểu ý, đứng dậy và lảng tránh sự tiếp xúc của tôi:
- Để... để chị đi bật điện!
- Chị...! – Tôi lại nắm tay chị kéo về.
- Em... em chắc đói rồi, để chị bật điện rồi đi mua cháo cho em nhé! – Chị tiếp tục lảng tránh.
- Ừ, chị về sớm nhé, em cũng hơi đói rồi! – Bụng tôi cũng cồn cào nên gật đầu đồng ý.
Chị nhanh chóng ra ngoài mua cháo cho tôi, không quên tiện tay bật công tắc điện. Căn phòng sáng trưng. Lúc này tôi mới thấy cái phòng của thằng bạn... ôi thôi, đúng chất con trai, ở dơ kinh điển. Quần áo vứt tứ tung, tất, giày... tôi lại còn nằm trên cái quần lót của nó nữa chứ! Thật hết nói với thằng này. Bên ngoài trông nó bảnh bao, đẹp trai bao nhiêu thì bên trong lại ở dơ, biến chất cộng thêm biến thái bấy nhiêu... haizzz.
Tôi tặc lưỡi lắc đầu ngán ngẩm. Nói nãy giờ cổ họng cũng khô khốc, tôi lết cái thân đi kiếm nước. Vừa bước tới bình nước thì nghe tiếng dép lê sột soạt của thằng bạn ôn thần:
- Halo con trai, nãy giờ làm ăn được gì chưa mày? – Thấy mặt tôi, nó nở nụ cười tươi rói.
- Ha cái mặt nồi nhà mày, làm ăn cái gì! – Tôi khàn giọng đáp.
- Mày gà lắm, tao tạo điều kiện cho mày với bà kia rồi mà còn không biết hưởng, rõ ngu! – Nó tặc lưỡi.
- Cái đệch! – Tôi cáu.
- Haha, thôi nghỉ đi liệt dương công tử, yếu đuối vồn ra!
- Biến, tao mà lành bệnh tao đục mỏ mày! – Tôi nín nhịn.
- Hề hề, đùa thôi chứ bà kia đi đâu rồi? – Nó cười hỏi.
- Đi mua cháo rồi!
- Ồ, tình cảm ghê hén, bộ tính lái máy bay thiệt hả mậy? – Nó vuốt cằm hỏi.
- Lái cái đầu mày, cút đi, chị Đ gần về rồi! – Tôi vẫy tay xua đuổi.
- Ố ồ, mày ghê á... vậy thôi tao phắn đây, hôm nay không về phòng đâu nhé, nên mày yên tâm mà tận hưởng, byee cu!
- CÚTTTTTTT! – Tôi gằn giọng vịt đực.
- Haha! – Nó lên xe cười ha hả, bỏ lại sau lưng cục tức của tôi.