Logo
Trang chủ
Chương 22

Chương 22

Đọc to

Trước khi bắt đầu, mình xin phép nói một chút. Như chương trước, mình có hỏi ý kiến mọi người về việc có nên kể về Mai hay không. Đa phần mọi người đều đồng ý là có, nhưng mình đã suy nghĩ rất kỹ và cuối cùng, mình xin phép cáo lỗi với mọi người, mình sẽ không kể về em ấy. Thứ nhất là không liên quan lắm đến chuyện mình muốn đưa đến cho mọi người, thứ hai thì đó là một câu chuyện không hay. Tuy nhiên, không phải vì vậy mà mình không kể. Khi nào mình cảm thấy ổn, mình sẽ tâm sự tiếp với mọi người về em ấy. Còn hiện giờ, mình không muốn khơi gợi lại những chuyện không vui… thế nhé.

*********************************************

- T có thể… kể cho chị về cô bé ấy được không?
- …!

Âm thanh nhỏ nhẹ của chị vang lên phía sau lưng mình, thật trầm lặng, nhỏ nhẹ và mang theo chút gì đó đau đớn…

- Sao chị lại muốn nghe chuyện đó? – Mình xoay người về phía chị.
- Thì chị chỉ muốn nghe thôi, lúc em gọi tên cô bé ấy, chị đã có cảm giác là người đó rất quan trọng đối với em, cho nên… chị cảm thấy tò mò! – Chị nhẹ giọng.

Trước ánh mắt tò mò của chị, mình không còn cách nào khác, chậm rãi kể cho chị, từ lúc mới quen cho đến lúc mình bắt đầu có tình cảm với nhỏ, tất cả những tình tiết đều được mình nói ra trong đêm ấy, không một chút do dự. Và chị cũng là người thứ hai mình tâm sự về việc này, người đầu tiên là thằng Tư.

…………..

Kết thúc câu chuyện cũng là lúc mình thấy chị nhìn mình với con mắt phải gọi là ngạc nhiên, chị tròn mắt nhìn mình như kiểu không thể tin vào những điều vừa phát ra từ miệng mình vậy.

- Chị thỏa mãn chưa? – Mình cười buồn nhìn chị.
- Sao em… ơ… điều em nói là thật! – Chị nuốt nước miếng.
- Chị có vẻ như không tin những gì em vừa nói nhỉ! – Mình nheo mắt nhìn.
- Ơ không… tại chị bất ngờ quá, đây là lần đầu tiên em kể cho chị… à không, đúng hơn thì đây là trường hợp đầu tiên mà chị từng nghe! – Chị đáp trong sự kinh ngạc.
- Ừm, đến em cũng không tin nổi điều mình vừa nói mà! – Mình nhìn lên trần nhà mà trong lòng bồi hồi nhớ lại chuyện cũ.
- Ừ… thì ra là vậy. Đến giờ chị mới biết! – Chị ngồi dậy.
- Biết gì vậy? – Mình tò mò hỏi.
- Biết về em… nói thật là lúc mới quen em ấy, lúc đầu chị có cảm giác như em không muốn nói chuyện hay tiếp xúc với người lạ, giống như kiểu em bị trầm cảm ấy… thì ra là do chuyện này! – Chị đáp.
- À, cũng đúng một phần, cũng tại tính em ít nói nên vậy đó! – Mình nhìn chị.
- Ừm, mà chị lại thích mấy người trầm tính như em đấy, chứ con trai mà nói nhiều quá cũng không hay! – Chị gật gù.
- Nói vậy là chị thích em hả? – Mình đánh bạo hỏi.

Nhưng đáp lại câu hỏi của mình, chị cúi đầu xuống và thở dài rồi sau đó ngước mặt lên nhìn mình đáp:

- Em biết câu trả lời của chị mà!
- …Ừm… em biết, em nói vui chút thôi! – Mình cười buồn.

Chị không nói gì nữa, căn phòng vì thế mà lại trở về trạng thái im lặng như lúc ban đầu, một màu đen bao trùm khắp căn phòng, chỉ le lói đâu đó ánh đèn điện bên ngoài chiếu vào qua khe cửa, mình và chị ngồi đó, không ai nói với nhau một lời nào, chỉ có tiếng hơi thở báo hiệu cho hai người biết vị trí của đối phương.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Hối hận vì lấy vợ sớm
BÌNH LUẬN