Mình nhanh chóng về phòng bỏ lại sau lưng câu chuyện không hồi kết. Đi ngang qua phòng chị thì chị gọi mình lại:
- T!
- Hủm, sao vậy chị? – Mình dừng lại.
- Lát nữa qua ăn cháo nhé, coi như chị cảm ơn em! – Chị chỉ vào nồi cháo nghi ngút khói đáp.
- Thôi, có gì đâu chị! – Mình từ chối.
- Không là không, lần này em phải ăn! – Chị giật tay mình quả quyết.
- Thôi, em ngại vào phòng con gái lắm! – Mình gãi đầu trả lời.
- Ngại gì mà ngại không biết, làm như có hai người không bằng, vậy nhé, không qua là chị giận đấy! – Chị nhăn mặt chu mỏ.
- Hầy, rồi, em qua được chưa! – Mình thở dài.
- Đấy, ngoan chị mới thương!
Nói rồi chị lấy tay véo nhẹ má mình cười cười, nhìn mà chỉ muốn hôn thôi. Lúc đấy mình ngại quá nên biện cớ:
- Tay chị lạnh vậy, bỏ ra đi!
Mình ngượng tính quay mặt đi thì chị ghì mặt mình lại:
- Thôi mà, cho chị sờ một tí, má em ấm ghê, hề hề! – Chị cười hềnh hệch.
Thế là mình và chị đâm ra đùa giỡn trong mái hiên, chị hết sờ rồi lại véo, thấy vậy mình cũng chọc lại, bàn tay nhanh chóng đưa lên khuôn mặt chị mà véo nhẹ, cả hai cứ thế cười một cách sảng khoái mặc kệ bên ngoài trời vẫn mưa rả rích.
Trong lúc đùa giỡn, tay mình vô thức lướt qua và dừng lại ở cánh môi hồng của chị, cảm giác đầu tiên truyền vào ngón tay là sự mềm mại, môi chị mềm và mỏng như cánh sen, dù không tô son nhưng làn môi ấy thật hồng, có đôi chút nhợt nhạt vì lạnh. Mình dừng lại, nhìn sâu vào đôi mắt chị, và chị cũng vậy, dù chỉ là một chốc thoáng qua nhưng nó mãi ghi sâu vào tâm trí mình… cho đến tận bây giờ.
Và cũng thật nhanh chóng, tiếng nói của người thứ ba kéo mình về thực tại:
- Hai người… đang làm cái gì vậy?
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Thanh Liên Chi Đỉnh [Dịch]