Tuy vậy, tôi cũng không nhu nhược đến mức bộc lộ một cách rõ ràng như trong các bộ phim truyền hình: mặt mày buồn thảm rồi khóc sướt mướt hay là nhào vô ăn thua đủ với người đàn ông kia. Mặt tôi lúc đó rất bình thường, phải nói là bình thường đến mức bất thường luôn. Trong khi mọi người đang cười nói thì tôi im lặng nhìn chị một hồi lâu cho đến lúc hai người đến gần:
- Ngồi xuống đây nè anh! - Chị ấn vai hắn xuống rồi nhìn xung quanh xem có cái ghế thừa nào nữa không.
Hiểu ý, tôi chủ động đứng dậy:
- Chị ngồi đây đi, em về phòng!
- Ủa, sao vậy em? Mới ngồi chơi thôi mà! - Chị ngạc nhiên nhìn tôi.
- Em mới đi làm về nên mệt, giờ buồn ngủ quá! - Tôi vờ ngáp.
- Ừ... thế em nghỉ đi cho khỏe, mà đợi chút để chị mang nhãn cho! - Chị đưa tay vào rổ nhãn.
- Thôi được rồi chị, em không ăn đâu, thôi em về phòng đây!
Tôi từ chối rồi gật đầu chào mọi người, sau đó lẳng lặng về phòng bỏ lại sau lưng cái nhìn khó hiểu của chị.
Nằm trên giường mà đầu óc cứ nghĩ về cái cảnh ban nãy, về nụ cười tình tứ kia của chị. Tôi chẳng thể nào vứt nó ra khỏi tâm trí. Cứ thế, đầu óc suy nghĩ miên man cộng thêm cái mệt của ngày làm việc khiến tôi ngủ một giấc đến tận chiều muộn. Khi ánh mặt trời khuất bóng, tôi mệt mỏi nhấc cái thân tàn tạ ra khỏi nhà đi ăn tối rồi vào quán game chơi đến gần mười giờ đêm mới về.
Đứng trước cửa phòng, tôi đảo mắt sang phòng chị thì thấy đèn vẫn sáng. Mọi khi tới giờ này thì chị đã tắt đèn đi ngủ, còn hôm nay chắc có sự hiện diện của gã đàn ông kia nên... Nghĩ tới đó thì đầu óc tôi lại càng thêm rối bời. Tôi biết mình ghen như thế này là nhảm nhí, nhưng biết sao được, tôi lỡ yêu chị rồi mà. Ai nói tôi yếu đuối tôi chịu, tính cách nó định sẵn như vậy rồi.
Và rồi một buổi sáng tiếp theo, hôm ấy lại là một ngày nghỉ. Thực sự, lúc chưa có hai gã kia thì ngày nghỉ đối với tôi là niềm vui khi có chị bên cạnh, còn bây giờ... nó chẳng khác gì một sự tra tấn cả thể xác lẫn tâm hồn khi tôi vò đầu bứt tóc trong bốn bức tường cùng không gian chật hẹp này. Phía bên kia phòng, tiếng cười nói rôm rả của chị và mấy người kia cứ ong ong trong đầu tôi. Cuối cùng, tôi quyết định xin một công việc làm thêm.
Ở cái đất BD này, việc làm thêm cho sinh viên là khá nhiều, thế nhưng vì tôi khá nhút nhát nên chẳng dám làm gì, đành nhờ thằng bạn xin hộ đi làm chung với nó. Cuối cùng, tôi được nhận vào làm cho một quán bar sau một bài phỏng vấn của quản lý.
Chiều hôm sau, tôi bắt đầu nhận việc và đi làm. Vừa đóng cửa phòng thì thấy chị đang ngồi nói chuyện với thằng Vũ. Thấy tôi, chị hớn hở:
- T, tối rảnh không đi ăn cháo gỏi vịt?
- Tối nay em bận rồi! - Tôi lơ đễnh đáp.
- Ờ, tưởng em rảnh, lát em gái chị nó lên SG lại rồi, tính rủ em đi chơi! - Giọng chị trùng xuống.
- Ừ, có Vũ đi là được rồi, thôi em đi làm đây! - Tôi cười chào rồi quay đi.
Nói rồi, tôi nhanh chóng leo lên xe thằng bạn rồi chạy biến. Dù không có gã đàn ông kia, nhưng mỗi khi nhìn chị là tôi lại thấy mệt mỏi. Người ta nói yêu đơn phương là yêu cao thượng, tôi thấy nó giống như là sự kiểm soát kẻ hèn mọn của bản thân xem mình chịu đựng được đến mức nào thì đúng hơn, và đây là lần thứ hai tôi được nếm trải điều này...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: Mô Kim Hiệu Úy - Ma Thổi Đèn