Vẫn như mọi buổi sáng bình thường khác, sáng hôm đó tôi cùng thằng bạn đi làm tiệc cưới mải miết từ bảy giờ đến gần hai giờ chiều. Dù không phải lần đầu làm công việc này, tôi vẫn thấy thật mệt mỏi, đặc biệt là đôi chân.
Tôi lết về nhà trên chiếc xe "hăng cải" đã mười chín năm tuổi cùng với cái bụng đói cồn cào. Vội vã ghé vào tiệm mua ổ bánh mì gặm đỡ rồi đi thẳng về nhà, định bụng ngủ một giấc lấy sức chiều rủ chị đi chơi cho vui.
Nhưng vừa bước tới cổng, tôi đã nghe thấy giọng nói lanh lảnh quen thuộc của chị, nhưng hôm nay lại lẫn thêm giọng một người đàn ông. Tôi mở cổng ra thì thấy chị đang ngồi chơi, cười đùa vui vẻ với một gã nào đó. Thấy tôi, chị vẫy tay gọi:
- T! Lại đây ăn nhãn nè!
- Dạ! - Tôi gật đầu tiến đến.
Gã lạ mặt thấy tôi thì gật đầu cười thân thiện, tôi cũng gật đầu đáp lại. Chị kéo tay tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh rồi dí vào tay tôi vài quả nhãn:
- Đây là em họ của bạn chị, mới chuyển đến sáng nay! - Chị giới thiệu.
- Ừ, chào bạn, mình tên T!
- Bạn ở phòng đầu tiên hả? - Hắn cười hỏi.
- Ừ!
- Tui ở phòng thứ ba, có gì qua chơi cho vui, chứ tui ở có mình à!
- Ừ, được rồi!
Tôi cười cười cho qua chuyện, thực ra không hiểu sao tôi thấy gã này có vẻ không thân thiện như vẻ bề ngoài. Nhìn cách ăn mặc và nói chuyện, tôi đoán đây là một tay ăn chơi. Không biết có đúng không, nhưng tôi nghĩ vậy.
Chị thì tất nhiên không biết điều đó, vẫn thản nhiên vui vẻ trò chuyện:
- Nói cho T biết nhé, Vũ từng là vận động viên xe đạp đó! - Chị tươi cười khoe thành tích, dù nó chẳng phải của bản thân mình.
- Ồ, vậy Vũ chơi cho đội nào thế? - Tôi hơi ngạc nhiên.
- Hồi trước chơi cho BD, mà tại lên đại học rồi nên nghỉ, không chơi nữa! - Hắn đáp.
- Em thấy đi cái đó cũng được mà, đâu nhất thiết phải vào đại học, ra trường thất nghiệp đầy ra ấy! - Em gái tôi hỏi.
- Tại trong đó áp lực cao lắm, với lại thích đi đại học hơn, có nhiều gái, hề hề!
- Biết mà, mấy đứa bây đứa nào cũng hám gái! - Chị tặc lưỡi.
- Em đâu có đâu! - Tôi lơ đãng đáp.
- Chị không tin đâu, kiểu gì cũng dắt gái về cho coi!
- Em xấu vậy lấy đâu ra chị, nếu có thì Vũ ấy! - Tôi hất mặt sang phía hắn.
- Ây dà, không được à nha. Anh em mình cùng hội cùng thuyền mà! - Hắn lắc đầu chép miệng.
Cả đám cứ thế cười đùa và ăn trái cây. Một lúc sau thì có tiếng xe tay ga ngoài cổng:
- Đây, nhân vật chính đến rồi nha! - Vũ cười đứng dậy.
- Thôi để chị mở cổng! - Chị cũng đứng dậy theo.
Theo quán tính, tôi cũng quay lưng xem ai đang ở ngoài thì trước mắt là một gã đàn ông nữa, ăn mặc bảnh bao, trông rất lịch sự, đúng phong thái dân văn phòng.
Nhưng cái mà tôi quan tâm hơn cả là mối quan hệ giữa chị và người này. Không, phải khẳng định rằng người đàn ông này chính là bạn trai của chị. Cái khoác tay tình tứ kia, nụ cười tươi của hai người dành cho nhau... bảo sao lòng tôi không đau mới lạ.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Vợ Xâm Hình, Hổ Báo, Nhưng Rất Chung Tình