Logo
Trang chủ
Chương 20: Không gặp

Chương 20: Không gặp

Đọc to

Hòa Vân Sinh đứng chắn trước Hòa Yến, ánh mắt sắc lạnh nhìn Phạm Thành. Phạm Thành khẽ kinh ngạc.

Hắn biết mối quan hệ giữa Hòa Yến và Hòa Vân Sinh vốn dĩ không tốt. Từ khi quen biết Hòa Yến, hắn hầu như chưa từng thấy nàng và Hòa Vân Sinh đi chung, nếu có, cũng chỉ là những màn cãi vã. Nhưng giờ đây, Hòa Vân Sinh lại đứng chắn trước nàng, vẻ mặt đầy che chở. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà hắn không hay biết?

Hắn lướt nhìn Hòa Yến, thấy nàng nhìn mình bằng đôi mắt trong trẻo, bình tĩnh, không còn chút tình cảm vương vấn nào. Dường như nàng đã hoàn toàn đoạn tuyệt khỏi tình cảm từng dành cho hắn.

Phạm Thành tiến thêm một bước, ân cần hỏi: “Ta nghe nói mấy ngày trước nàng lâm trọng bệnh. Bây giờ sức khỏe nàng đã khá hơn chưa? Hay là ta sai người mang chút thức bổ đến cho nàng? Nàng thích gì? Thấy nàng có vẻ gầy gò, ta thật sự không an tâm chút nào.”

Phạm Thành dung mạo tuấn tú, lời lẽ lại tỏ vẻ ân cần, nếu là Hòa Đại cô nương ngày trước, có lẽ đã động lòng rồi. Nhưng trước khi Hòa Yến kịp trả lời, Hòa Vân Sinh đã nhanh chóng chen lời, e rằng nàng sẽ bị lung lay bởi những lời lẽ ngon ngọt của Phạm Thành.

“Đừng nghe hắn ba hoa! Tỷ quên rồi sao? Ai là người khiến tỷ lâm trọng bệnh như vậy? Tỷ còn nhớ lúc đứng trước cửa Phạm gia, bọn họ đã nói gì không? Tên này chính là kẻ lừa đảo!”

Hòa Yến đã nghe qua câu chuyện này từ Hòa Vân Sinh. Hòa Đại cô nương ngày trước từng đến Phạm gia khi hay tin Phạm Thành sắp kết hôn, nhưng lại bị hạ nhân đuổi ra ngoài, không gặp được hắn. Điều đó khiến nàng thất vọng đến tột cùng, sau đó lâm trọng bệnh.

Phạm Thành nghe vậy, trong lòng thầm hận Hòa Vân Sinh lắm điều, nhưng ngoài mặt vẫn cố gắng tỏ vẻ thành khẩn hơn: “A Hòa, hôn sự của ta là do cha mẹ định đoạt, ta không có quyền lựa chọn. Nhưng nàng biết rõ tâm ý của ta hơn ai hết. Đừng để kẻ ngoài làm nàng lung lay ý chí.”

“Ngươi gọi ai là kẻ ngoài?” Hòa Vân Sinh tức giận, “Ta là đệ đệ ruột thịt của tỷ ấy! Còn ngươi thì có quan hệ gì với tỷ ấy? Đừng hòng giở trò lợi dụng!”

Hòa Yến vỗ vai Hòa Vân Sinh, ra hiệu cậu bình tâm lại. Nàng quay sang Phạm Thành, khẽ hành lễ rồi nói: “Cảm tạ Phạm công tử đã quan tâm, sức khỏe của tiện nữ đã ổn định. Trước đây chỉ là chút phong hàn, xá đệ còn nhỏ, lời lẽ bộc trực, mong công tử bỏ qua.”

Phạm Thành không ngờ nàng lại nói ra những lời như vậy, ngây người không đáp lại được lời nào.

“Mọi chuyện ngày trước cứ để gió cuốn đi. Hiện giờ công tử đã có gia thất, tiện nữ cũng không nên qua lại quá gần với công tử, tránh khiến phu nhân công tử phiền lòng. Sau này cầu nối cầu, đường qua đường, không cần gặp lại nữa.”

Hòa Yến cảm thấy những lời mình nói đã đủ khéo léo, giữ thể diện cho Phạm Thành mà vẫn đầy dứt khoát. Nhìn sang Hòa Vân Sinh, cậu nhóc có vẻ rất hài lòng, mặt mày rạng rỡ như một chú gà chọi vừa thắng trận.

Phạm Thành chăm chú dõi theo Hòa Yến.

Hắn nhớ lại lần đầu gặp nàng là trong một lần tình cờ, khi nàng lỡ trẹo chân trong một buổi đạp thanh, hắn thương hương tiếc ngọc nên sai người chuẩn bị kiệu đưa nàng về. Hòa Yến tuy xinh đẹp, nhưng chưa đến mức tuyệt sắc giai nhân, và hắn đã gặp không ít giai nhân mỹ lệ hơn nàng. Dù vậy, nàng đã bị mê hoặc bởi gia thế hiển hách của hắn, mong muốn một cuộc sống phú quý. Phạm Thành nghĩ, nếu nạp nàng làm thiếp cũng không tồi.

Nhưng Hòa Yến lại có tham vọng, muốn có được vị trí chính thê, điều này là không thể. Hắn làm sao có thể cưới nữ nhi của một gia đình giáo úy giữ cửa thành? Khi nàng hay tin hắn sắp kết hôn, Hòa Yến đã đến Phạm phủ gây náo động. Phạm Thành liền sai hạ nhân đuổi nàng đi, sau đó nàng lâm trọng bệnh vì quá đỗi thất vọng.

Giờ đây, khi cuộc sống hôn nhân với thê tử đanh đá trở nên gò bó, ngột ngạt, Phạm Thành nhớ đến sự dịu dàng mềm mỏng của Hòa Yến. Và hôm nay, hắn không ngờ lại gặp nàng ở đây.

Nhưng có gì đó khác lạ nơi nàng. Ánh mắt nàng không còn vẻ mê đắm như trước, thay vào đó là vẻ bình tĩnh đến lạ thường. Dung mạo vẫn như xưa, nhưng dường như nàng trở nên cứng cỏi hơn, toát ra một vẻ anh khí khiến nàng càng thêm phần hấp dẫn. Nụ cười lễ phép của nàng cũng có một sức hút kỳ lạ, khiến hắn không thể rời mắt.

Giống như nàng đã trở thành một người khác.

“Nàng quả nhiên vẫn còn giận ta.” Phạm Thành thở dài.

Hắn tin rằng Hòa Yến vẫn còn tình cảm với hắn. Một người từng yêu hắn sâu đậm như vậy, làm sao có thể dễ dàng buông bỏ được chứ? Chỉ cần vài lời đường mật, thêm chút lễ vật giá trị, nàng chắc chắn sẽ quay lại với hắn.

Hòa Yến không biết Phạm Thành đang nghĩ gì, nàng đã nói rất rõ ràng rành mạch. Nhưng hắn vẫn như không hiểu gì. Nàng quay đầu hỏi lão thợ may: “Đã đo xong chưa?”

Lão thợ may gật đầu: “Đã xong rồi.”

“Đây là tiền cọc,” Hòa Yến đặt thỏi bạc lên bàn, “Khi nào có thể lấy đồ?”

“Hai mươi ngày sau có thể lấy y phục xuân hè, còn y phục mùa đông thì cần hơn một tháng.”

“Được,” nàng cười đáp lời, “Hai mươi ngày sau chúng ta đến lấy, nhớ làm thật đẹp cho đệ ấy nhé. Đệ ấy ưa đẹp.”

Hòa Vân Sinh đỏ mặt, tức giận phản bác lại: “Ai ưa đẹp chứ!”

Lão thợ may cười cười, gật đầu.

Khi rời khỏi tiệm may, Hòa Yến chỉ khẽ gật đầu chào Phạm Thành mà không nói thêm lời nào. Phạm Thành muốn nói gì đó, nhưng thiếu nữ đã dứt khoát rời đi. Hòa Vân Sinh còn quay đầu lại vung nắm đấm về phía hắn, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo.

“Hừ.” Phạm Thành cười lạnh.

Tên sai vặt đứng bên cạnh tức giận nói: “Công tử, Hòa Đại tiểu thư đối xử với ngài như vậy…”

“Không sao.” Phạm Thành phất tay: “Nữ nhân ấy mà, chỉ là đang làm bộ làm tịch chút thôi.”

Hòa Yến hôm nay thật khác lạ, sự xa cách này lại càng khiến hắn muốn chinh phục nàng hơn. Phạm Thành chợt nhớ ra, hắn chưa từng đạt được điều gì từ nàng. Vịt đã đến miệng, làm sao có thể để bay mất?

Phạm Thành khẽ nhếch môi cười, nụ cười đầy sự toan tính.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Oan hồn trong xóm trọ
Quay lại truyện Cẩm Nguyệt Như Ca (Dịch)
BÌNH LUẬN