Ngày hôm sau, đúng như lời Lương giáo đầu, số vòng chạy của đội tân binh đã giảm đi một nửa, giúp họ hoàn tất nhiệm vụ nhanh chóng, thậm chí còn chưa tới giờ dùng cơm trưa.
Sau khi chạy bộ, tất cả tân binh được lệnh tập trung tại Diễn Võ Trường.
Diễn Võ Trường nằm cạnh Vệ Sở Lương Châu, trải dài một vùng đất rộng lớn dưới chân núi, với diện tích khổng lồ, đủ sức dung nạp mọi người. Hòa Yến đánh giá một vòng, thầm nghĩ đây quả thực là nơi lý tưởng để thao luyện binh sĩ. Lúc này đang là giữa trưa, ánh nắng chói chang như muốn thiêu đốt vạn vật, không một ngọn gió thoảng qua. Những lá cờ trên đài cao cũng mềm nhũn rũ xuống, không khác gì đám tân binh đang đứng mệt nhoài dưới sân tập, như bị phơi khô dưới cái nóng gay gắt.
“Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ bắt đầu luyện tập binh khí!” Thẩm tổng giáo đầu dộng mạnh trường thương xuống nền, âm thanh vang dội khiến mọi người giật mình, đồng loạt hướng ánh mắt tập trung về phía ông.
“Nhìn thấy mảnh đất trống kia chứ?” Thẩm Hãn dùng trường thương chỉ về hướng bắc.
Bên kia, cạnh khoảng đất trống có một dãy giá binh khí, trên đó treo từng hàng cung tên, nhìn từ xa đã thấy chúng như đang uy hiếp, áp lực nặng nề đè lên tâm trí đám tân binh. Cách giá binh khí chừng một trăm bước là một hàng bia bắn được sắp xếp ngay ngắn.
“Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi sẽ học bắn cung!” Thẩm tổng giáo đầu ra lệnh, lịch trình cho những ngày tới vô cùng dày đặc.
Mọi người nhất thời không biết nên mừng hay lo lắng.
“Ôi! Đệ thích bắn cung nhất!” Tiểu Mạch là người vui mừng nhất, “Ca, lần này chúng ta có cơ hội thể hiện rồi!”
Hòa Yến quay sang hỏi Thạch Đầu: “Cung săn của hai huynh không nặng như thế này, đúng không?”
Thạch Đầu nhìn chằm chằm cung tên trong chốc lát, rồi lắc đầu đáp: “Không, nhẹ hơn cái này nhiều, vả lại không phải làm từ sừng trâu, ta tự đẽo từ cây trúc mà thành.”
“Cũng tương tự thôi,” Tiểu Mạch vẫn cười tươi, rồi cậu đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, quay sang Hòa Yến hỏi: “A Hòa ca, chúng ta có thể mượn cung này lên núi săn thỏ được không?”
Hòa Yến đáp lại với vẻ bất lực: “Chăm chỉ luyện tập đi, đừng mơ mộng hão huyền nữa.”
Giống như lần trước, tất cả được chia thành các đội nhỏ, mỗi giáo đầu dẫn theo một đội để bắt đầu tập luyện. Các giáo đầu trước tiên sẽ làm mẫu động tác bắn cung. Họ kéo cung, mũi tên vút bay thẳng tắp, găm chặt vào giữa bia, vô cùng vững vàng.
Đám tân binh xung quanh ồ lên thán phục, giáo đầu nở nụ cười tự mãn.
Hòa Yến cũng không khỏi thầm tán thưởng, nghĩ rằng Lương Bình quả thực không chỉ biết cưỡi ngựa xem hoa, mà ông ta thật sự có bản lĩnh. Người này mà ra chiến trường, ắt hẳn sẽ là một tay xạ thủ thiện nghệ.
Các tân binh lần lượt tiến lên thử cung tên. Có người sức lớn, kéo cung căng tròn, tuy bắn chưa chính xác nhưng mũi tên bay rất xa. Một số người trước đây đã quen thuộc với cung tiễn nên động tác có phần thành thạo hơn. Tuy nhiên, đa phần những tân binh chưa có kinh nghiệm, không đủ lực, bắn tên ra thì trượt hoặc lệch, mũi tên còn chưa đến bia đã rơi rụng đầy đất.
Ai cũng được thử qua một lượt.
Hồng Sơn, với cơ thể cường tráng, bước lên thử. Hắn kéo cung khá tốt, nhưng bắn không chuẩn xác, mũi tên chỉ vừa tới gần bia đã rơi xuống. Tuy nhiên, Hồng Sơn không có vẻ gì buồn bã, ngược lại còn gật đầu hài lòng, “Không tệ, không tệ.”
Hai huynh đệ Thạch Đầu và Tiểu Mạch cũng lần lượt thử cung. Thạch Đầu, với sức mạnh ổn định, bắn ra một mũi tên ghim vào bia, tuy không trúng hồng tâm song cũng găm vào giữa bia.
Lương giáo đầu ngạc nhiên nhìn hắn hỏi: “Ngươi tên gì? Trước kia đã từng dùng qua cung tiễn chưa?”
“Ta tên Thạch Đầu, trước kia là thợ săn.” Thạch Đầu trầm giọng đáp.
“Khó trách.” Lương Bình hài lòng gật đầu, có được một hạt giống tốt trong đội, ông tất nhiên rất đỗi vui mừng.
Tiểu Mạch cũng thò đầu vào nói: “Ta là Tiểu Mạch, đệ đệ của huynh ấy, ta cũng là thợ săn!”
“Vậy sao?” Lương giáo đầu nhìn cậu với vẻ mong đợi, “Vậy ngươi cũng thử bắn xem.”
Tiểu Mạch cố gắng làm theo động tác của Thạch Đầu, nhưng không may mắn như huynh trưởng, mũi tên của cậu bay nghiêng nghiêng, không thể trúng nổi cả rìa bia.
Lương Bình chỉ biết đứng im lặng…
Tiểu Mạch vuốt mũi, mặt hậm hực lui về hàng, ánh mắt không giấu nổi sự bực dọc.
Hòa Yến cảm thấy buồn cười, đang định tiến lên thử cung, thì chợt thấy một kẻ khác nhanh chân hơn, bước ra khỏi hàng.
“Hừ,” Hồng Sơn khẽ thúc vào vai Hòa Yến, thì thầm, “Là hắn.”
Người đó là Vương Bá. Những ngày thường khi chạy bộ, Hòa Yến ít khi chú ý đến hắn, không ngờ Vương Bá lại là tân binh dưới trướng Lương giáo đầu, cùng đội với bọn họ. Hắn tiến lên trước, xắn tay áo lên quá khuỷu, đoạn thản nhiên nhổ nước bọt vào lòng bàn tay, xoa xoa thật kỹ trước khi cầm cung.
Hòa Yến quan sát Vương Bá, nhận thấy đôi cánh tay hắn rắn chắc, gân cốt nổi cuồn cuộn, toát lên vẻ cường tráng. Khác với những tân binh khác, vừa đoạt được cung đã nóng lòng bắn ngay, Vương Bá lại tỏ ra rất cẩn trọng, hít sâu, nhắm thẳng vào hồng tâm một cách đầy tự tin.
Dáng vẻ này… Hòa Yến thầm đoán trong lòng, có lẽ hắn không phải là kẻ lần đầu kéo cung, mà rất có thể giống như Thạch Đầu, đã có kinh nghiệm sử dụng cung tiễn.
Rốt cuộc, khi Vương Bá buông dây cung, tiếng “vút” bén nhọn vang lên, mũi tên lao vút đi như chớp giật, ghim thẳng vào hồng tâm. Mọi người chỉ thấy một tia sáng trắng lóe lên, ngay sau đó tấm bia cỏ ở đằng xa bị mũi tên bắn xuyên qua, ngã nhào ra phía sau. Mũi tên ghim sâu xuống đất, chỉ còn lộ ra chút lông vũ bên ngoài.
Hòa Yến không khỏi cảm thán trong lòng. Mũi tên này quá đỗi kinh người, chẳng những vững vàng mà lực đạo còn vô cùng mạnh mẽ. Đội tân binh này quả thật có một viên ngọc thô như Thạch Đầu, nay lại thêm Vương Bá, đúng là hiếm có những xạ thủ tài ba như vậy.
Vương Bá thu cung, nhưng không quay trở lại hàng ngay lập tức. Hắn tiến đến trước mặt Hòa Yến, đôi mắt hẹp dài của hắn ánh lên vẻ âm u, nét mặt ngạo mạn khiêu khích. Khoanh tay trước ngực, hắn nhếch môi: “Đến lượt ngươi.”
Hắn vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía Hòa Yến. Đối diện với ánh mắt khiêu khích của Vương Bá, Hòa Yến bình tĩnh bước lên phía trước.
Cây cung sừng trâu trong tay Hòa Yến là loại cung tốt nhất, bề mặt nhẵn bóng, có thể thấy nó đã được sử dụng nhiều lần, dấu vết mài mòn hiện rõ. Nàng vuốt ve thân cung, ký ức về những tháng ngày thao luyện trong quân doanh trước kia chợt ùa về. Đã bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng nàng chạm tay vào cung tiễn, khi còn là “Phi Hồng tướng quân”?
Nháy mắt, nhiều năm đã trôi qua.
Lương Bình quan sát Hòa Yến, nét mặt ông thoáng chút ngờ vực.
Ông thấu hiểu cung tiễn khác xa vạn dặm so với các loại binh khí khác. Việc kéo cung đòi hỏi sức mạnh cánh tay rất lớn. Với vóc dáng cùng thể trạng của Hòa Yến, lại thêm biểu hiện trước đó, Lương Bình không đặt quá nhiều kỳ vọng. Nhưng dẫu thế, Hòa Yến là một tân binh đầy nỗ lực, khiến Lương Bình không khỏi nhen nhóm chút kỳ vọng nhỏ nhoi về một điều bất ngờ.
“Ngươi cứ đứng đó vuốt ve mãi làm gì, đừng làm phí thời gian của mọi người,” Vương Bá cười lạnh lùng, “Nhanh bắn đi, cho ta xem ngươi giỏi giang thế nào?”
Hòa Yến từ từ giơ cung lên, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên mũi tên.
Một lát sau, nàng buông cung tiễn xuống.
“A Hòa ca làm gì vậy?” Tiểu Mạch thắc mắc, vẻ mặt đầy khó hiểu. Còn chưa bắt đầu kéo cung, vì sao Hòa Yến đã bỏ xuống rồi? Có điều gì không ổn sao?
“Sao lại không bắn?” Vương Bá bất mãn, “Bắn đi!”
“Không cần,” Hòa Yến bình tĩnh đáp, “Cung này ta kéo không nổi.”
Mọi người xung quanh kinh ngạc, lặng im nhìn Hòa Yến.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Tinh Không Chức Nghiệp Giả