Logo
Trang chủ
Chương 48: Khổ luyện

Chương 48: Khổ luyện

Đọc to

Kể từ khi Hòa Yến và Vương Bá khởi xướng cuộc cá cược, không khí trong binh doanh bỗng trở nên vô cùng sôi nổi. Đại đa số binh sĩ đều âm thầm tham gia vào trò đỏ đen này, kẻ góp một phần bánh khô, người chỉ mong tìm chút niềm vui giữa những giờ huấn luyện khắc nghiệt.

Một số người do không tận mắt chứng kiến cảnh Hòa Yến giương cung hôm ấy, nên tối đến trước giờ đi ngủ, họ cố ý chạy đến trước phòng nàng để chiêm ngưỡng “nhân vật chính” trông ra sao. Điều này khiến Hòa Yến bất chợt hồi tưởng về thuở nàng còn là Phi Hồng tướng quân, lần đầu được triều đình ca ngợi và ban thưởng sau một chiến công vang dội. Mặc dù cảnh tượng hiện tại chẳng thể sánh bằng, nhưng ít ra nàng cũng thu được chút danh tiếng.

“Bọn họ thật đáng ghét!” Tiểu Mạch từ ngoài trở về, vẻ mặt đầy bất mãn. “Đệ nghe nói số người cược A Hòa ca thắng còn chưa đầy một bàn tay. Rõ ràng bọn họ đều tin chắc rằng A Hòa ca không thể thắng nổi.”

“Đó chỉ là lựa chọn thường tình của những kẻ tầm thường thôi.” Hồng Sơn đỡ trán, đoạn thở dài.

Kể từ khi đến Lương Châu, ngoài việc khổ luyện, các tân binh chẳng còn gì để tiêu khiển. Nhờ có Hòa Yến và vụ cá cược này, bầu không khí trong binh doanh bỗng trở nên náo nhiệt lạ thường. Khắp nơi vang lên tiếng cười nói huyên náo, tựa như biến thành một phường thị tấp nập chốn kinh thành.

“Đệ và đại ca cũng tham gia cho vui, để tiếp thêm khí thế cho A Hòa ca,” Tiểu Mạch nhìn Hòa Yến với vẻ lấy lòng, “A Hòa ca, chúng ta thật có nghĩa khí, phải không?”

Hòa Yến chưa kịp đáp lời, Hồng Sơn đã vội hỏi: “Hai ngươi đặt cược bao nhiêu khối bánh khô?”

“Mỗi người một khối.”

“Một khối ư—” Hồng Sơn cố ý kéo dài giọng, “Vậy các ngươi cược Vương Bá bao nhiêu?”

“Mười khối.” Tiểu Mạch nhanh nhảu đáp lời mà chẳng kịp suy nghĩ. Đến khi cậu nhận ra ánh mắt của Hòa Yến đang đổ dồn vào mình, gương mặt đỏ bừng, lắp bắp chữa lời: “Không, không phải… chúng ta chỉ muốn thắng thêm vài khối bánh để chia cho mọi người. A Hòa ca nếu lỡ thua cũng không đến mức mất hết, ít nhất còn có cái ăn mà… lấp đầy bụng cũng tốt mà.” Cậu càng nói càng nhỏ dần, cuối cùng chẳng dám nói tiếp nữa, chỉ lặng lẽ nhìn Hòa Yến, vẻ mặt vô cùng đáng thương.

Hòa Yến ngạc nhiên hỏi: “Hai ngươi lấy đâu ra mười khối bánh khô?”

Với khẩu phần mỗi ngày, cho dù có tiết kiệm đến mấy cũng chẳng thể có được số lượng ấy.

“Nợ…”

Không ngờ còn có thể cược nợ! Trong lòng Hòa Yến không khỏi kinh ngạc. Trò đỏ đen này rõ ràng đã biến thành một ván cược lớn chứ không còn đơn thuần là trò vui nữa.

Nàng nghiêm giọng bảo Tiểu Mạch: “Tiểu Mạch, đệ mau đi hủy đơn cược Vương Bá đi. Mười khối bánh khô, đệ định nhịn đói mười ngày uống gió Tây Bắc sao?”

Hồng Sơn lắc đầu, vẻ phiền muộn: “A Hòa, đệ phải nói lý một chút chứ, đây không phải lúc giận dỗi.”

Hòa Yến ngỡ ngàng: “Ta có giận đâu cơ chứ? Ta phải nói sao mọi người mới tin là ta không hề tức giận?”

Dù nàng có nói gì, ba người còn lại đều chỉ thiếu nước viết thẳng lên mặt rằng: Chúng ta không tin!

Thấy không thể thuyết phục được họ, Hòa Yến đành đứng dậy: “Ta ra ngoài luyện tập.” Nói đoạn, nàng bước ra khỏi phòng, để lại đằng sau một sự im lặng kỳ lạ.

“Haiz.” Tiểu Mạch phiền muộn thở dài.

“Haiz.” Hồng Sơn cũng uể oải thở dài theo.

Thạch Đầu ngồi yên không nói năng gì, nhưng cuối cùng cũng buông một tiếng thở dài.

Bầu không khí trong phòng tràn ngập sự bi thương và u uất.

——

Trận cá cược với Vương Bá chỉ là khởi đầu cho sự nổi danh của Hòa Yến.

Trong những ngày qua, đi đâu trong binh doanh cũng có thể nghe thấy cái tên Hòa Yến.

“Ngươi nghe gì chưa? Tân binh Hòa Yến dưới trướng Lương giáo đầu điên rồi!”

“Biết chứ, hắn cược với Vương Bá sẽ so tài bắn tên sau mười ngày. Đúng là điên thật!”

“Còn điên hơn nữa là hắn không chịu luyện cung, mà lại đi ném khóa đá suốt ngày! Một mũi tên cũng chẳng thấy bắn!”

“Có lẽ hắn thật sự phát điên rồi.”

Thực ra, Hòa Yến đang luyện ném khóa đá tại một bãi đất trống. Buổi sáng, khi luyện cung, vì có quá nhiều người theo dõi nên nàng quyết định không tập thêm nữa. Thay vào đó, nàng mượn giáo đầu một tảng khóa đá lớn và luyện ném mỗi khi rảnh rỗi. Nàng hiểu rõ mình cần gì—sức mạnh.

Để phát huy hết uy lực của cung tiễn, sức lực là yếu tố quyết định. Mà sức lực lại chính là điểm yếu lớn nhất của nàng lúc này. Luyện ném khóa đá là cách tốt nhất để tăng cường sức mạnh cánh tay, điều mà nàng đang thiếu hụt. Ở kiếp trước, Hòa Yến từng có một vị lực sĩ dưới trướng, người này trước khi tòng quân đã từng biểu diễn xiếc trên phố, từ nhỏ đã chuyên luyện ném khóa đá, có thể ném theo nhiều tư thế và góc độ khác nhau. Với hắn, khóa đá nặng nề có thể bay lượn nhẹ nhàng quanh thân thể như một trò đùa, những kỹ thuật như “tiếp lá sen”, “lật sườn núi”, hay “Quan Công thoát bào” đều thành thạo. Vị lực sĩ đó cũng là một tay thiện xạ hàng đầu, không chỉ chuẩn xác mà còn kéo được cung căng tròn hơn bất kỳ ai khác.

Hòa Yến từng học ném đá từ hắn để luyện lực tay, và trong quá trình ấy, còn rèn luyện cả lực cổ tay, lực eo. Hiện tại, dù không có ai luyện chung, nàng cũng chỉ cần tập trung vào việc tăng cường sức cánh tay để có thể giương cung mạnh hơn.

Ban ngày, Hòa Yến ném khóa đá. Đến đêm, nàng lén lút ra Diễn Võ Trường để luyện cung. Rất may, mỗi ngày đều có một hai thanh cung để lại trên sân, đủ để nàng tập luyện. Và càng may mắn hơn nữa là, kể từ lần chạm mặt Tiêu Giác trước đây, những đêm sau nàng không còn gặp lại hắn nữa.

Dù nàng không sợ gặp Tiêu Giác, nhưng mỗi lần nhớ lại việc hắn từng nhìn nàng khổ cực luyện tập ngày xưa, nàng không khỏi cảm thấy có chút khuất nhục. Ngày đó, hắn nhìn nàng mỗi đêm cố gắng hết mình mà chỉ đứng ở vị trí đếm ngược đệ tam. Cảm giác bị thiên chi kiều tử khinh thường vẫn còn ám ảnh nàng.

Cứ ngỡ đã thoát khỏi bóng ma đó, nhưng nào ngờ ông trời lại đưa nàng trở về lần nữa, khiến nàng phải trải qua cảm giác này thêm một lần.

Trong những ngày nàng khổ công tập luyện, vài huynh đệ bên cạnh vẫn không thể nào hiểu nổi hành động của nàng.

“A Hòa,” Hồng Sơn do dự, rồi lên tiếng: “Dù đệ có giương cung tài tình đến đâu, nhưng nếu mũi tên bắn ra không trúng đích, thì cũng không thể thắng nổi Vương Bá.”

“Đúng vậy,” Tiểu Mạch thêm vào, “Đệ giúp huynh quan sát Vương Bá mỗi ngày. Lần nào hắn cũng bắn trúng hồng tâm, gần như không có lần nào trượt.”

Hòa Yến gật đầu: “Vương Bá là một cung thủ thiện nghệ, hắn am hiểu việc dùng cung tiễn để đả thương đối thủ. Có lẽ hắn còn thành thạo hơn cả Thạch Đầu.”

Thạch Đầu im lặng gật đầu, công nhận điều đó.

“Vậy A Hòa ca, sao mỗi ngày huynh không luyện bắn tên?” Tiểu Mạch hỏi, vẻ khó hiểu, “Ít ra cũng nên luyện thêm vài lần để cải thiện độ chính xác. Nếu đến ngày đó, mũi tên bay vào rừng thì sao?”

“Không cần.” Hòa Yến đáp.

Tiểu Mạch trừng lớn đôi mắt, kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ…”

Phải chăng Hòa Yến có một bí quyết nào đó?

Hòa Yến bật cười. Nàng đâu có bí quyết gì, chỉ là mỗi ngày tranh thủ thời gian người khác đang say giấc để luyện bắn tên dưới ánh trăng. Mỗi lần nàng đều giương cung càng ngày càng căng, sức mạnh đã tăng lên thấy rõ. Còn về độ chuẩn xác, thật may là nàng chưa hề bị thụt lùi.

“Sự thật là tư chất của ta không tốt,” nàng trầm tư một lúc rồi nói nghiêm túc, “Nhưng vận khí của ta thì rất tốt. Mọi người phải tin tưởng, cho dù ta không luyện bắn tên, chỉ cần giương cung ra căng hết mức, mũi tên ấy sẽ giống như có mắt, tự mình bay thẳng vào bia.”

Cả ba người nhìn Hòa Yến cười rạng rỡ, và trong đầu họ không hẹn mà cùng xuất hiện một ý nghĩ:

Hòa Yến thật sự điên rồi.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Những câu chuyện tình yêu
Quay lại truyện Cẩm Nguyệt Như Ca (Dịch)
BÌNH LUẬN