Trên dãy núi phủ tuyết, tiếng bước chân rầm rập và tiếng ngựa hí dội vang như sấm, hòa cùng tiếng xiềng xích va chạm chan chát, tạo nên một khúc nhạc tử khí.
Một đoàn nô lệ dài dằng dặc đang bị áp giải sau cuộc thanh trừng đẫm máu của đế quốc. Tay bị kẹp trong những tấm gỗ nặng trĩu, cổ nối nhau bằng xích sắt lạnh buốt, từng người lê bước như một đàn thú bị dắt tới lò mổ.
Hai bên là mấy chục kỵ binh giáp sắt cưỡi ngựa đen, ánh mắt hung hãn như dã thú. Một tay nắm chặt chuôi kiếm, tay còn lại cầm roi da, sẵn sàng quật xuống bất cứ ai lảo đảo hoặc dám ngẩng đầu. Trong mắt chúng, vài mạng nô lệ chẳng khác nào cỏ rác dưới vó ngựa.
Ở gần giữa đoàn, một thiếu niên gầy gò lảo đảo bước đi. Áo quần rách nát, dính đầy bụi và tro. Môi tím tái, nứt toác dưới tiết trời giá lạnh. Hai bàn tay run rẩy trong kìm gỗ, nhưng dù lúc này đôi chân có tê tái tới mất cảm giác, nhưng cậu cũng không dám ngã gục vì cậu biết, chỉ cần bản thân gục xuống. Ngay lập tức cậu sẽ bị ném xuống vách đá phía bên cạnh, cậu luôn tự nhủ ''nhất định phải sống, phải sống để trả thù''
Cậu tên là lý phàm, sống ở phía bắc của Xích Thủy Quốc. Cuộc sống khá yên bình cho tới khi Thiên Đồ Đế Quốc bắt đầu xâm chiếm các quốc gia bé lân cận, trong đó có Xích Thủy Quốc.
Mẹ từng nói với cậu rằng, chỉ cần cúng bái đầy đủ, thần linh nhất định sẽ bảo vệ người phàm chúng ta. Vì thế, gần như cả phía bắc của xích thủy quốc đều tôn thờ Bạch Xà Thần Mẫu, 1 vị thần của sự bình yên và sinh sản. Nhưng rồi tới quân đội của đế quốc bắt đầu xâm lược Xích Thủy Quốc, thì ngôi làng của cậu vẫn tàn sát. Phụ nữ bị cưỡng hiếp, người già bị chém đầu, đàn ông khỏe mạnh và trẻ con bị bắt làm nô lệ.
Lý phảm lần đầu cảm thấy bản thân yếu đuối và bất lực như nào ''tại sao? tại sao lại như này? rõ ràng cả nhà ta đã cúng bái đầy đủ rồi, vậy mà cuối cùng vẫn bị thất thủ''
Từ hôm đó, ta hiểu một điều: Trên đời này chỉ có kẻ mạnh, và kẻ chết nhanh hơn vì yếu.
Không có thần, không có công bằng, không có cứu rỗi.
Chiến tranh là tấm gương soi chân thật nhất bản chất con người.Sống sót, chính là tín ngưỡng duy nhất. Không có công bằng, không có nhân từ. Chỉ khi tự tay giành lấy sức mạnh, con người mới có thể xé bỏ xiềng xích, đạp đổ lên xác kẻ yếu để bước tiếp. Kẻ yếu ngửa mặt lên trời, mong một bàn tay siêu phàm cứu rỗi. Nhưng trên cao chỉ là bầu trời lạnh lẽo, không hề có ánh mắt thương hại.gai vàng của thần.
Người đời nói: thần linh bảo hộ chúng sinh.
Ta từng tin. Tin rằng Bạch Xà Thần Mẫu sẽ che chở cho dân làng bên dòng Xích Thủy đỏ ngầu kia. Nhưng khi chiến tranh đến, đền sập, tượng thần vỡ vụn… cha mẹ ta vẫn bị chém ngay trước mắt.
Ta đã quỳ xuống, máu dính đầy tay, gào gọi tên thần. Nhưng đáp lại chỉ là tiếng cười man rợ của binh lính và mưa máu rơi lộp bộp trên xác người. Thần linh không bao giờ trả lời.
Cứ như thế, Lý Phàm bị bắt làm nô lệ. Hiện tới nay đã là ngày thứ 3 di chuyển, trời cũng đã chập tối. Sau khi đã tới được 1 vùng ít cây cối và khá rộng rãi, tên kỵ binh đi đầu lạnh lùng kêu lên :'' hôm nay tới đây thôi, tất cả dừng chân, mau tới nhóm lửa'' gần như toàn bộ nô lệ đã chờ câu nói này, đồng loạt toàn bộ nô lệ ngã quỵ xuống, lý phàm cũng vậy, cơ thể cậu tê liệt, chỉ còn lại chiếc mũi thở giúp cậu duy trì sự sống.
Nhưng chưa thở được bao lâu, lại có tiếng nói ''tất cả mọi người mau tới bê gỗ nhóm lửa'' Lý phàm cũng biết việc phải làm, cậu lết cái thân gầy gò ốm yếu của mình mà bò dậy, sau đó nhìn theo xích trên cổ mà đi theo người đằng trước, đó là 1 thanh niên vạm vỡ hơn cậu rất nhiều. Sau đó cậu tới chỗ xe ngựa mà bê lên 1 nửa thanh gỗ to vác sau vai, cứ thế mà bên tới chỗ nhóm lửa rồi đặt xuống. 1 lúc lâu sau ngọn lửa cũng bùng lên, sưởi ấm đôi chút.
Vài trăm nô lệ lúc này ngồi vòng tròn quanh đốm lửa, những tên cao to khỏe mạnh thường un 1 hoặc 2 kẻ yếu hơn ở dưới và trên ra ngoài rìa để che bớt gió lạnh. Lý phàm cũng không ngoại lệ, dù gì cậu cũng vô cùng gầy gò, cậu bị tên ngồi trước mình, hắn dùng bàn tay to lớn vòng ra sau đập mạnh vào eo của cậu. Lý phàm nhăn mặt nhưng cũng chả còn sức để hét, hắn lại vỗ bốp bốp thêm 2 cái nữa như ra hiểu. Đương nhiên đây không phải lần đầu.
Lý Hạo cũng biết và từ từ dịch ra ngoài, tên nô lệ cao to thấy thế cũng ngồi dịch xuống, hoàn hảo tạo thế làm cậu phải che gió lạnh cho hắn. Sau đó vài tên kị binh bắt đầu xuống ngựa, chúng lại lấy từ xe ngựa vài bao vải, bên trong chứa đầy mấy cái màn thầu lúc này đã mốc meo và đông cứng vì lạnh. Tên lính bắt đầu lấy màn thầu và ném đại xuống đất cạnh mỗi người. May sao mà Lý phàm lấy kịp, nhớ lại đêm đầu do còn ngơ ngác nên cậu mới bị tên vạm vỡ ngồi trước lấy mất.
Cậu nhìn cái màn thầu, do quá đói nên không quan tâm tới mùi mốc và cứng. Cậu cắn vội vào vào cái màn thầu, chỉ cần vài ba miếng đã hết sạch chẳng còn gì. Chỉ với 1 cái màn thầu nhỏ xíu thì Lý Phàm không thể nào no nổi, sau đó cậu nhìn qua lại thấy thèm nhỏ nước miếng. Mấy tên kị binh là những người ngồi gần đống lửa nhất, chúng lấy ra thịt dê và xiên vào cây kiếm, cứ thế mà cho dơ thẳng vào đống lửa. Sau đó mùi thơm của thịt bắt đầu xuất hiện trong không khí.
Update 3: Chương 4: tu sĩ . 3 tuần trước |
Update 2: Chương 3: rễ cây ăn thịt . 3 tuần trước |
Update 1: Chương 2: quỷ núi . 3 tuần trước |
Update | Tiêu đề | Cập nhật |
---|---|---|
1 | Chương 2: quỷ núi | 3 tuần trước |
2 | Chương 3: rễ cây ăn thịt | 3 tuần trước |
3 | Chương 4: tu sĩ | 3 tuần trước |
Tiên Đế
Trả lời3 tuần trước
Này là truyện dịch hay bạn tự viết đó ạ?
anhvu564 [Chủ nhà]
3 tuần trước
đây chuyện mình tự viế, mình cũng mới tập viết nên không hay cho lắm. Mình cũng mượn ý tưởng từ khá nhiều bộ tiểu thuyết nữa
Tiên Đế
3 tuần trước
À thế thì mình chuyển sang hiển thị tại trang chủ.