Logo
Trang chủ

Chương 90: Cữu Cữu ta

Đọc to

Vó ngựa phi nhanh trong đêm vắng lặng, không biết đã qua bao lâu, Hòa Yến kéo dây cương, dừng ngựa lại.

Đó là một khu chợ hoang vắng, giờ này các thương nhân đã về nhà từ lâu. Cô nương tuy tính tình kiên cường, nhưng giờ vẫn run rẩy không ngừng từ lúc bị đưa lên xe ngựa. Lúc này dường như tác dụng của thuốc đã giảm bớt, nàng có thể mở miệng nói chuyện, giọng nói yếu ớt: “Thả ta ra.”

Hòa Yến đỡ nàng xuống ngựa, đặt nàng ngồi trước một cửa tiệm đậu phụ.

Trước đó vì vội vã, nàng chưa kịp nhìn rõ diện mạo cô gái. Giờ đây dưới ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn lồng treo trước cửa, Hòa Yến mới nhìn rõ cô nương này rất xinh đẹp. Khuôn mặt tinh xảo, làn da trắng nõn, gương mặt bầu bĩnh trông hãy còn rất trẻ, có lẽ không lớn hơn Trình Lý Tố là bao.

Một cô nương nhỏ nhắn là vậy, vậy mà bị người của Vạn Hoa Các trang điểm lòe loẹt, mặc một bộ y phục mỏng manh không hợp với khí trời, giờ đây co ro run rẩy vì lạnh.

Vừa ngồi xuống, cô nương lập tức lùi lại, nhìn Hòa Yến đầy cảnh giác: “Ngươi là ai?”

Hòa Yến hơi sững người, rồi nhận ra cô gái có lẽ đang lầm tưởng nàng là kẻ xấu, liền kéo khăn che mặt xuống, mỉm cười nói: “Ngươi đừng sợ, ta đến để cứu ngươi. Lúc nãy không tiện lộ mặt, nên mới dùng khăn che mặt. Có khiến ngươi kinh hãi không?”

Dưới ánh trăng, thiếu niên gỡ khăn xuống, khuôn mặt thanh tú, giọng nói nhẹ nhàng khiến người ta dần buông bỏ sự đề phòng.

“Sao ngươi biết…” Nàng còn nói rất yếu ớt. Hòa Yến lấy ra một mảnh giấy nhàu nát từ trong tay áo: “Là mảnh giấy này ngươi ném ra, ta đã nhặt được. Ta nghe nói về việc Vạn Hoa Các ép người bán mình, nên núp ở quán trà bên cạnh, rồi theo dõi xe ngựa đưa ngươi rời đi.”

Hòa Yến nhìn cô nương: “Ngươi không sao chứ? Bọn chúng không làm ngươi bị thương chứ?”

Không nói thì thôi, vừa dứt lời, cô gái lập tức đỏ hoe mắt, run rẩy đưa tay lên, mười đầu ngón tay sưng đỏ tấy, chẳng biết đã bị vật gì kẹp vào.

Trong kỹ viện, các cô gái, đặc biệt là những người mới đến, nếu không tuân theo quy tắc sẽ bị hành hạ, dạy dỗ. Nhưng vì họ vẫn cần tiếp khách, không thể để lại dấu vết bầm tím trên thân thể, nên đã nghĩ ra cách tra tấn tàn độc như vậy.

Hòa Yến nhìn mà không khỏi cảm thấy đau lòng, nghĩ đến phụ mẫu cô gái chắc chắn sẽ đau lòng biết bao khi con gái mình bị đối xử như vậy. Nàng dịu giọng hỏi: “Cô nương, nhà ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi về nhà.”

“Nhà?” Nàng sững sờ nhìn Hòa Yến, một lúc sau mới đáp: “Nhà ta ở Sóc Kinh…”

“Sóc Kinh?” Lần này đến lượt Hòa Yến ngạc nhiên, “Ngươi bị bắt cóc đến nơi này ư?”

“Xem như là vậy.” Nàng đáp, “Ta… Ta bỏ nhà trốn tránh hôn sự, định đến Dương Châu, nhưng giữa đường lại đi nhầm đường đến Lương Châu. Vốn định ở lại vài ngày rồi sẽ đi, không ngờ lại bị Tôn Lăng để mắt tới.” Nàng nghiến răng: “Nếu ta về được Sóc Kinh, nhất định sẽ không để yên cho bọn chúng!” Nói rồi, nàng càng nghiến chặt răng hơn.

Hòa Yến: “…”

Cô nương này trông yếu ớt là vậy, nhưng lại rất bạo gan. Một mình bỏ trốn từ Sóc Kinh đến Lương Châu ư? Bây giờ thanh niên ở kinh thành đều thịnh hành phong trào bỏ trốn à? Trình Lý Tố đã vậy, giờ đến lượt cô nương này.

Hòa Yến hỏi: “Ngươi đi một mình ư? Ở Lương Châu có thân thích quen biết hay chốn dung thân nào không?”

Nàng lắc đầu.

Hòa Yến cũng thấy khó xử, chẳng lẽ phải đưa nàng về khách điếm. Tiêu Giác chắc sẽ không đánh chết nàng chứ, dù vài ngày nữa bọn họ sẽ tới phủ Tôn Tri Huyện dự tiệc, nhưng hôm nay nàng lại vừa cướp người từ tay con trai ông ta.

Nàng như nhận ra sự khó xử của Hòa Yến, khó khăn lắm mới ngồi dậy được, cắn môi: “Ngươi… Ngươi không cần lo cho ta, ta sẽ tự tìm chỗ trốn. Ơn cứu mạng của ngươi, khi ta trở về Sóc Kinh, phụ mẫu ta sẽ báo đáp ngươi trọng hậu. Ngươi muốn gì, vàng bạc châu báu, điền sản, mỹ nhân, tất cả đều có thể. Ngươi tên là gì, ta sẽ…”

“Cô nương, chính ngươi còn chưa chắc lo liệu cho bản thân,” Hòa Yến xoa trán, “Rời khỏi Lương Châu đã là chuyện khó khăn, đừng nghĩ tới chuyện xa xôi như vậy.”

“Thì đã sao?” Nàng né tránh ánh mắt của Hòa Yến, mắt đỏ hoe đáp: “Dù sao ta cũng không cầu xin ngươi.”

Các thiếu gia tiểu thư từ Sóc Kinh đến, ai nấy đều có tính cách mạnh mẽ. Hòa Yến nghĩ thầm, kiên cường là tốt, nhưng cứng quá thì dễ gãy. Nếu đổi lại là Trình Lý Tố, hắn ta chắc chắn sẽ biết khéo léo thích ứng, sợ rằng nếu vào Vạn Hoa Các, hắn ta còn có thể khéo léo tránh được không ít roi đòn.

Hòa Yến đỡ nàng đứng lên: “Đi thôi?”

“Đi đâu?”

“Tất nhiên là về nơi ta ở rồi. Cô nương à,” Hòa Yến bất đắc dĩ nói: “Ta vừa cướp ngươi đi, không lâu nữa Tôn thiếu gia sẽ truy lùng khắp thành. Giờ đêm khuya khoắt, ngươi không nơi nương tựa, cuối cùng vẫn sẽ bị hắn tìm thấy. Khi đó, hắn sẽ hành hạ ngươi còn tàn khốc hơn. Ta cứu ngươi cả đêm, chẳng lẽ để nhận cái kết như thế?”

Nàng không còn sức lực, đành để Hòa Yến đỡ lên ngựa, giọng nói đầy do dự: “Nếu ngươi đưa ta về nhà, sẽ gây phiền phức cho ngươi đấy. Tôn gia quyền thế ngập trời khắp Lương Châu, ngươi…”

Cô nương này đơn thuần là vậy, nhưng cũng hiểu tình thế. Hòa Yến cười nói: “Ngươi yên tâm, nhà ta quyền thế bao trùm cả Đại Ngụy.”

Cùng lắm thì lấy Tiêu Giác ra mà dọa, Tiêu nhị công tử, chẳng phải quyền uy khắp Đại Ngụy sao.

Hòa Yến hỏi: “Còn chưa hỏi tên ngươi là gì?”

“Ta tên… Đào Đào.” Nàng đáp.

Đào Đào? Cái tên này nghe quen tai, như đã nghe ở đâu đó, Hòa Yến vắt óc vẫn không nhớ ra. Giờ đây không phải lúc suy nghĩ vẩn vơ, phải đưa Đào Đào về khách điếm trước đã, qua đêm nay rồi hỏi rõ thêm sau.

***

Hòa Yến đâu phải người sinh trưởng ở Lương Châu thành, cũng không quen đường phố nơi đây. May mà trí nhớ của nàng rất tốt, tìm lại đường về khách điếm ban đầu không mấy khó khăn. Vì e người ta phát hiện ra tung tích con ngựa của Tôn Lăng, Hòa Yến và Đào Đào xuống ngựa từ xa, rồi quất roi khiến con ngựa phóng thẳng vào màn đêm.

Tiêu nhị công tử quả nhiên biết chọn khách điếm, khu này không ồn ào như Vạn Hoa Các, vô cùng yên tĩnh, giờ đêm khuya khoắt, hầu như không có một bóng người. Hòa Yến đỡ Đào Đào lên lầu, thấy dưới lầu không một bóng người, mở cửa phòng thì phát hiện Phi Nô cũng không có ở đây, nàng thở phào nhẹ nhõm.

Trong phòng có sẵn nước sạch, Hòa Yến nói: “Ngươi rửa mặt đi, ta có vài bộ y phục sạch ở đây, ngươi thay vào. Mặc bộ này không ổn chút nào, sẽ bị cảm lạnh mất.” Nàng lấy chồng y phục mà Trình Lý Tố đưa cho, đặt vào tay Đào Đào, “Ngươi chọn bộ nào thích rồi thay vào.”

Đào Đào ngượng ngùng nhìn nàng, rồi cúi đầu nói: “Ngươi ra ngoài đi.”

Hòa Yến lúc này mới nhớ ra mình đang mang thân phận nam nhi, liền nói: “Được rồi, ta ra ngoài. Ta sẽ canh chừng ở bên ngoài, ngươi cứ yên tâm mà thay.”

Nàng khép cửa lại, suy nghĩ một lát, rồi lén lút đến trước cửa phòng Tiêu Giác, ghé tai sát vào để nghe ngóng xem hắn có ở bên trong không.

Trong phòng đèn đã tắt, không biết Tiêu Giác đã chìm vào giấc ngủ hay chưa. Hòa Yến nhẹ giọng gọi: “Đô đốc, đô đốc?”

Không ai trả lời, nàng lại gõ cửa nhẹ, vẫn không có tiếng hồi đáp. Hòa Yến đứng thẳng người, ngần ngại một lát rồi đẩy cửa bước vào.

Trong phòng cửa sổ chưa đóng, gió từ ngoài thổi vào, nhờ ánh trăng hắt vào, có thể thấy giường chiếu gọn gàng ngăn nắp, không có dấu vết cho thấy có người từng nằm nghỉ. Tiêu Giác không có ở đây, Thanh Dẫn Thu kiếm hắn đặt trên bàn cũng không thấy đâu. Người như hắn luôn mang kiếm theo bên người, chắc là đã ra ngoài.

Hòa Yến chú ý đến một thứ khác trên bàn, đó là Vãn Hương Cầm quen thuộc. Nàng nhếch miệng, bụng thầm nghĩ, nói là đến sửa đàn, hóa ra là tới Lương Châu để làm chuyện cơ mật thì có. Phi Nô cũng không thấy đâu, chắc chắn là hai chủ tớ đã ra ngoài làm việc, không hề dẫn nàng theo, rõ ràng là không tín nhiệm nàng.

Mặc dù biết từ trước rằng Tiêu Giác không tin tưởng mình là lẽ đương nhiên, nhưng trong lòng Hòa Yến vẫn có chút không thoải mái. Dù sao thì bọn họ cũng là bạn đồng môn, quen biết bao nhiêu năm, ra ngoài làm việc, nàng có bao giờ tiết lộ chuyện này với ai đâu! Thật quá keo kiệt.

Nàng nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng Tiêu Giác, đóng cửa lại.

Đào Đào đã thay xong y phục, mở cửa ra, nhìn Hòa Yến và ngượng ngùng nói: “Ta thay xong rồi.”

Hòa Yến đẩy nàng vào, ra hiệu “suỵt” một tiếng: “Tai vách mạch rừng, vào trong nói chuyện.”

Nàng thắp đèn trong phòng, Đào Đào mặc y phục của Trình Lý Tố trông thật thanh tú. Y phục của Trình Lý Tố đều có màu sắc tươi sáng, bộ trường bào màu vàng nhạt càng làm nàng trông trắng trẻo hơn. Cô nương vẫn còn đôi mắt đỏ hoe, tóc xõa ngang vai, trông hiền lành như một chú thỏ trắng, đúng kiểu tiểu thư khuê các được nâng niu chăm sóc.

“Thứ lỗi, ta không nên nói vậy, nhưng đúng là thẩm mỹ của ngươi thật tệ.” Chú thỏ nhỏ vừa cất lời thì không còn đáng yêu nữa. Đào Đào nhíu mày, chỉ vào hình cá chép thêu trên áo, “Thật quá sặc sỡ.”

Hòa Yến: “…”

Đến nước này rồi mà nàng vẫn còn tâm trí để ý đến y phục sao? Tiểu thư Sóc Kinh đều như vậy ư? Hòa Yến nghĩ thầm, trước đây mình cũng không đến mức ấy. Nàng hắng giọng, nói: “Tình thế cấp bách, ngươi hãy tạm gác chuyện y phục lại.”

Nàng lấy hộp trâm cài mà Trình Lý Tố đưa cho lúc trước: “Ngươi chọn một cây mà không sặc sỡ quá để cài tóc lên. Bây giờ ngươi vẫn còn là cô nương thì không được đâu.”

“Tại sao?” Đào Đào không hiểu.

“Tôn Lăng chắc sẽ sớm phái người truy tìm ngươi, lùng sục khắp thành để tìm những cô nương có diện mạo tương tự ngươi. Khi đó, chúng ta cũng sẽ không thoát được.”

Nghe vậy, Đào Đào lo lắng hỏi: “Vậy phải làm sao?”

“Đừng lo, ta sẽ nghĩ cách đuổi họ đi. Đêm nay đã khuya, ngươi chắc chưa ăn gì đúng không? Ta có ít lương khô mang theo, sáng mai ta sẽ nhờ khách điếm làm món nóng cho ngươi dùng. Ở đây cũng có nước trà, hơi nguội nhưng ngươi cứ dùng tạm.”

Đào Đào sờ bụng mới nhận ra bụng mình đang đói, liền tự đi rót trà. Hòa Yến nhìn mà không khỏi thầm thở dài. Cô nương này đúng là ngây thơ, trải qua chuyện ở Vạn Hoa Các mà vẫn dễ dàng tin người đến vậy. Nếu gặp phải kẻ có ý đồ xấu, chỉ cần cho chút thuốc vào trà, chẳng cần tốn công sức đã có thể bắt nàng đi.

Năm đó, nàng cũng từng rời nhà một mình, nhưng ít ra cũng có binh sĩ Phù Việt đi cùng, không đến mức nguy hiểm như vậy. Thế gian này đối với nữ nhân, luôn khắc nghiệt hơn.

Nàng thầm nghĩ, vốn định giấu Tiêu Giác chuyện này, nhưng giờ Tiêu Giác và Phi Nô đều không có ở đây, thật sự rất khó xử. Ban đầu nàng nghĩ nếu người của Tôn Lăng tìm đến, có Tiêu Giác ở đây cũng không đến mức bị khám xét phòng ốc, nhưng giờ không còn chỗ dựa là vị đại Phật này, dù nàng có mang danh Tiêu Giác ra thì người ta cũng cho rằng nàng đang nói dối.

Chỉ mong Tiêu Giác mau chóng quay về. Chưa bao giờ Hòa Yến nhận ra mình mong ngóng Tiêu nhị công tử quay về đến vậy.

Đào Đào chỉ ăn vài miếng lương khô, uống một chén trà rồi nói: “Ta không ăn nữa.” Từ biểu cảm nhăn mũi chê bai của nàng, chắc chắn là không phải vì đã no mà vì không hợp khẩu vị.

Nàng tự ngồi trước gương, bắt đầu buộc tóc. Một lát sau, quay lại nói: “Xong rồi!”

Hòa Yến lúc này cũng thấy khát, rót một chén trà uống, nhìn Đào Đào mà suýt nữa phun trà ra ngoài. Đầu tóc nàng rối như tổ quạ, trông hệt vừa trải qua đại nạn. Nàng không khỏi bật cười hỏi: “Ngươi gọi đây là buộc tóc ư?”

“Từ trước đến nay trong phủ đều có nha hoàn chải tóc buộc búi cho ta, ta chưa tự làm bao giờ.” Cô nương ấm ức, quẳng chiếc lược xuống, “Ta không biết làm!”

Hòa Yến: “…”

Nàng đành bất đắc dĩ bước tới, nhặt chiếc lược lên, nhẹ nhàng nói: “Không biết thì không sao, để ta làm giúp.”

Nói xong, nàng thật sự cầm lấy tóc của Đào Đào, từ từ chải lại cho gọn gàng.

Đào Đào sững sờ, trong gương phản chiếu hình ảnh thiếu niên dịu dàng tuấn tú, nàng không khỏi hỏi: “Ngay cả cái này ngươi cũng biết làm ư?”

“Thử vài lần thì sẽ biết thôi.” Hòa Yến cười đáp.

Mặc dù đã làm thiếu gia của Hòa gia nhiều năm, nhưng ngoại trừ người trong hai phòng lớn nhỏ trong Hòa gia, không ai biết được thân phận thật sự của nàng. Vì vậy, hầu như mọi việc cá nhân như chải tóc buộc búi, nàng đều phải tự làm từ khi còn nhỏ để không ai phát hiện.

Không chỉ là buộc tóc, bất cứ việc gì có thể tiết lộ bí mật của mình, nàng đều tự mình làm. Lâu dần, nàng cũng hình thành tính cách tự chủ. Mặc dù đôi lúc cũng ghen tỵ với những tiểu thư công tử được cưng chiều, nhưng nghĩ lại, nếu gặp phải những tình huống như hôm nay, nàng cũng sẽ không khóc lóc cầu xin vô vọng, vì tự thân dựa vào chính mình vẫn là đáng tin cậy nhất.

Sau khi buộc tóc xong, Hòa Yến còn bôi đen khuôn mặt Đào Đào một chút, vẽ lông mày đậm và thô hơn. Giả trang nữ thành nam, nàng đã quá quen tay. Xong xuôi, Đào Đào nhìn mình trong gương, ngây thơ nói: “Cảm ơn ngươi… Ngươi thật khéo tay.”

Hòa Yến vỗ tay một cái: “Chỉ là quen tay mà thôi. Đào Đào cô nương, ngươi xoay lưng lại, ta cũng phải thay y phục.”

***

Đêm nay ở Lương Châu thành, thật sự là vô cùng náo nhiệt.

Có kẻ nào đó cả gan chặn xe ngựa của Tôn thiếu gia ngay gần phủ Tôn Tri Huyện. Người trên xe ngựa chính là tiểu thiếp mới của Tôn thiếu gia. Trong chốc lát, cả nha môn Lương Châu lập tức nháo nhào lên, thề phải bắt được tên cướp kia.

“Thiếu gia, thiếu gia, tên đó rõ ràng là tình nhân của ả ta!” Gã vệ sĩ vừa bị Hòa Yến đấm một cú, đang quỳ sụp dưới đất kêu oan: “Chúng là một bọn, cố tình cướp ả ta đi!”

“Ả ta vốn không phải là người Lương Châu, tình nhân từ đâu mà có?” Tôn Lăng đá mạnh một cú, “Đồ ngu!”

Tôn Lăng năm nay vừa tròn ba mươi, chẳng làm nên trò trống gì, chỉ biết dựa dẫm vào người cha là Tri Huyện của mình, ngày ngày ăn chơi trác táng, không chuyện ác nào mà không làm. Hắn có mặt chuột mắt thỏ, trên má có một vết bớt đen, càng khiến hắn trông thêm đáng sợ. Trong phủ của hắn có vô số tiểu thiếp, và còn nhiều hơn vô số những cô gái nhà lành bị hắn cưỡng đoạt rồi vứt bỏ. Dân chúng Lương Châu đều phẫn nộ trong lòng nhưng không ai dám lên tiếng, đành để mặc cha con hắn hoành hành tác oai tác quái.

Hôm nay lại bị cướp ngay trên đường về phủ, chuyện này quả là quá mất mặt. Đối với Tôn Lăng, chuyện ả đàn bà không quan trọng, điều quan trọng là hắn đã bị làm bẽ mặt, rõ ràng là không ai xem Tôn gia ra gì.

“Hiện giờ cổng thành đã bị phong tỏa rồi.” Một vệ sĩ khác nói: “Nữ nhân kia bị thương, chắc chắn vẫn còn ở trong thành. Chúng ta sẽ khám xét từng nhà, chắc chắn sẽ tìm ra!”

“Đồ ngu, đúng là đồ ngu,” Tôn Lăng lại chửi, “Người Lương Châu từ bao giờ lại to gan lớn mật như vậy, dám động vào đầu thái tuế của ta! Ngươi đã nói kẻ đó biết là ta muốn nữ nhân đó mà vẫn dám ra tay, rõ ràng là kẻ không biết sống chết. Chắc chắn không phải người Lương Châu.”

“Nữ nhân kia cũng không phải người Lương Châu, chắc là một bọn với nhau!” Vệ sĩ kia lại nói.

“Không cần biết là một bọn hay không, dám chống lại Tôn gia thì phải chuẩn bị có đi không có về! Nói lại lần nữa xem, ngươi nói kẻ đó trông thế nào?”

“Hắn che mặt lúc đó, không thấy rõ gương mặt. Cao chừng bảy thước, thấp hơn ta một cái đầu, thân hình gầy yếu, nhưng mặc y phục rất sang trọng. Bộ y phục của hắn, cũng không giống loại hàng phổ thông.” Vệ sĩ cố gắng nhớ lại, “Tóm lại, chắc chắn không phải là kẻ nghèo hèn.”

Tôn Lăng trầm ngâm một lát rồi nói: “Ta hiểu rồi.”

Hai vệ sĩ nhìn hắn chăm chú.

“Toàn bộ nhân mã trong thành tiếp tục canh gác ở cổng thành, còn lại theo ta đến kiểm tra các khách điếm!”

“Khách điếm? Thiếu gia, tại sao lại là khách điếm?”

Tôn Lăng mắng: “Đồ ngu, đúng là đồ ngu, không động não sao, nếu không phải người Lương Châu, thì tất nhiên phải ở trong khách điếm chứ sao! Ngươi nói hắn y phục sang trọng, tất nhiên sẽ không ở khách điếm bình dân, cứ tìm những khách điếm sang trọng, đắt tiền, chẳng phải là rõ rồi sao?”

“Thì ra là vậy,” hai vệ sĩ vội vàng ca tụng: “Thiếu gia anh minh! Thiếu gia anh minh!”

“Hừ,” Tôn Lăng đắc ý cười, vết bớt trên má càng khiến hắn trông thêm ghê rợn. Hắn lạnh lùng nói: “Lâu rồi trong thành không có kẻ nào dám tìm chết như vậy. Để ta xem rốt cuộc là kẻ nào to gan. Còn tiện nhân kia, thật không biết điều, cứ hết lần này đến lần khác như vậy, chắc ả ta chưa biết ta đáng sợ đến nhường nào.”

“Đừng để sót một ai!”

***

Trong thành, đêm tối như được thắp sáng bởi vô số đuốc lửa. Đáng lẽ giờ này là lúc yên giấc, nhưng nhà nào cũng bị tiếng vó ngựa làm kinh động, quan binh cùng vệ binh tràn vào các nhà dân, từng nhà bị lục soát triệt để.

Vốn dĩ không nên như vậy, nhưng Tôn gia lạm quyền đã không phải chuyện một sớm một chiều. Nghe tin tiểu thiếp của Tôn thiếu gia bị bắt đi, không ít người trong thâm tâm đã mắng thầm.

“Phì, nói xằng, lấy đâu ra tiểu thiếp, trông hắn ta như vậy, dù có giàu nứt đố đổ vách cũng chẳng ai thèm. Chắc chắn lại cưỡng đoạt con gái nhà lành, hành vi này chẳng khác nào cướp bóc. Cướp bóc còn phải lén lút trong đêm, ai lại trắng trợn đến mức này?”

“Nàng ta bị cướp đi còn gì? Đúng là có đại hiệp nào đó thấy bất bình nên đã ra tay tương trợ.”

“Nếu đúng là đại hiệp, ta sẽ ngày ngày cầu nguyện cho hắn được bình an vô sự, đừng để Tôn gia bắt được!”

“Ôi, đời đổi thay rồi.”

Những lời này tất nhiên không dám nói thẳng trước mặt quan binh, đợi khi bọn họ đi rồi, mới nhỏ giọng bàn tán. Tiếng bàn tán này nhanh chóng chìm vào màn đêm, không để lại dấu vết.

Tất cả các khách điếm trong thành đêm nay đều gặp họa, chưởng quỹ, tiểu nhị, cùng với khách trọ trên lầu, tất cả đều bị lôi ra ngoài tra hỏi. Những người có vẻ ngoài giàu có, lại càng bị tra hỏi kỹ lưỡng hơn, không bỏ sót một ngóc ngách nào trong phòng.

Hòa Yến ngồi bên giường, đèn đã tắt, chỉ có chút ánh trăng hắt vào qua khung cửa sổ. Giờ đã khuya lắm rồi, Tiêu Giác và Phi Nô vẫn chưa về. Nàng thầm nghĩ, chẳng lẽ bọn họ không quay về nữa? Giống như những gia đình nghèo không nuôi nổi con cái, họ dẫn đứa út đi ra chốn đông người, lừa gạt nó rằng sẽ mua kẹo, rồi chớp mắt đã biến mất, bỏ rơi đứa trẻ ngay trên đường.

Tiêu Giác bỏ rơi nàng thật rồi ư? Vậy thì nàng thật sự thảm hại quá rồi! Trên người chỉ còn chút ít bạc lẻ, ngày mai phải trả tiền phòng, còn phải ăn uống, còn phải về Vệ Sở Lương Châu, chuyện này mà hắn cũng làm được sao? Nếu thật sự là như vậy, ngày mai nàng sẽ bán Vãn Hương Cầm ở phòng bên cạnh. Hòa Yến nghĩ ngợi vẩn vơ, chẳng biết rốt cuộc người đó có quay về nữa không, nếu không về, đêm nay nàng và Đào Đào vừa khéo mỗi người một phòng, cũng không lãng phí.

Đang nghĩ miên man, Đào Đào đang ngồi trên giường bỗng nói nhỏ: “Ngươi sẽ không bỏ trốn đấy chứ?”

“Hả?” Hòa Yến ngạc nhiên.

“Họ nói rằng, Tôn Lăng rất có thế lực tại Lương Châu, mọi người đều sợ quyền thế của Tôn gia. Ta trước đây đã nhờ vả rất nhiều người, nhưng ai nghe đến tên Tôn Lăng cũng đều không dám giúp.”

Nhắc đến chuyện này, Đào Đào ấm ức. Khi nàng bị lừa vào Vạn Hoa Các, không phải ngay từ đầu đã bị tính kế. Trên đường, nàng đã cố gắng hết sức để cầu cứu, tìm cách thoát thân. Nàng cầu cứu rất nhiều người, có cả những người trông to khỏe, những văn nhân trông đầy chính khí, những thương nhân lớn tuổi trông như cha mình, cũng có cả những hiệp khách giang hồ mang kiếm. Nàng cố gắng tìm những người có thể cứu mình, nhưng tất cả bọn họ khi nghe đến tên Tôn Lăng đều vội vàng bỏ đi như chạy trốn. Dù nàng có hứa hẹn vàng bạc, đưa ra thân phận thật của mình, cũng không ai thèm bận tâm.

Cuối cùng, Đào Đào cũng tuyệt vọng. Khi ném tờ giấy ra, nàng không nghĩ mình còn có ngày mai. Chỉ nghĩ rằng, nếu thật sự phải gặp Tôn Lăng, nàng sẽ cùng hắn đồng quy vu tận. Ai ngờ phút cuối cùng, lại có người xông ra cứu giúp.

Nàng quay sang nhìn người bên cạnh, thiếu niên đang ngồi đó, đầu hơi nghiêng, chẳng biết đang suy nghĩ gì. Lạ thật, người này trông yếu ớt là vậy, vậy mà lại khiến nàng có cảm giác an toàn. Có lẽ là vì nụ cười hiền hòa luôn hiện trên môi, hoặc có lẽ vì đôi mắt trong sáng không vương chút bụi trần.

Bằng cách nào đó, Đào Đào rất tin tưởng người này, nhưng trong lòng vẫn còn chút lo lắng. Nàng nói: “Cường long không áp được địa đầu xà…”

“Ngươi cũng biết câu đó ư?” Hòa Yến cười, “Thực ra, ta cũng là địa đầu xà, ta giỏi lắm đấy.”

Đào Đào thấy nàng nói vậy, cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Nàng nhìn Hòa Yến, không nhịn được hỏi thêm câu cuối cùng: “Tôn gia hoành hành ngang ngược như vậy, ngươi không phải là người Lương Châu, cũng không biết rằng cứu ta sẽ mang đến phiền phức lớn đến mức nào. Tại sao mọi người đều không dám ra tay, mà ngươi lại cứu ta?”

Cô nương này, sao lại nhiều câu hỏi đến vậy. Hòa Yến quay đầu, thấy cô nàng với đôi mắt đỏ hoe đang nhìn mình đầy tò mò và kỳ vọng, nàng không nhịn được vươn tay xoa đầu nàng.

“Vì ngươi là nữ nhi.” Nàng thầm nói: “Còn ta, cũng là nữ nhi.”

***

Tiếng ồn ào đã bao vây khắp khách điếm.

Đêm được thắp sáng bởi lửa đuốc, tất cả khách trọ đều bị quan binh đánh thức, đứng trước cửa phòng chờ tra hỏi.

Tôn Lăng đứng trước cửa, mắt nhìn về phòng cuối cùng trên lầu, nói: “Phòng kia sao không mở cửa?”

Chưởng quỹ run rẩy đi gõ cửa phòng: “Thiếu gia, thiếu gia?”

Một lúc lâu sau, có người chậm rãi ra mở cửa, là một thiếu niên thanh tú, mặc y phục ở nhà, ngái ngủ nói: “Muộn thế này, có chuyện gì à?”

Lời còn chưa dứt, quan binh đã xông vào khám xét ngay lập tức. Trong phòng còn một thư đồng đang bận rộn giúp thiếu niên mặc áo khoác ngoài: “Thiếu gia, coi chừng bị lạnh.”

Quan binh lục soát một vòng, không phát hiện gì, rất nhanh đã đi ra, lắc đầu với Tôn Lăng.

Tôn Lăng nhìn về phía thiếu niên, cậu thiếu niên này trông còn nhỏ tuổi, rõ ràng được nuông chiều từ nhỏ. Thư đồng bên cạnh đang giúp cậu mang giày.

“Các ngươi đang làm cái quái gì thế?” Hòa Yến nhíu mày, “Không một lời thông báo trước sao?”

“Thông báo?” Tôn Lăng cười lạnh, “Nực cười! Tại Lương Châu này, không có nơi nào cần Tôn Lăng ta thông báo trước cả.” Hắn nhìn kỹ Hòa Yến, nhớ lại lời tên vệ sĩ mô tả: cao chừng bảy thước, thân hình gầy yếu. Thiếu niên trước mặt hắn quả nhiên đúng là như vậy.

“Ngươi tên là gì?” Hắn hỏi.

“Trình Lý Tố.” Hòa Yến đáp.

“Phạch,” Chiếc giày trong tay thư đồng rơi phịch xuống đất. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt nhìn sang. Sắc mặt Tôn Lăng thay đổi, đột ngột nói: “Ngươi, ngẩng đầu lên.”

Hắn chỉ vào thư đồng.

Hòa Yến thầm nghĩ không ổn rồi, nói: “Ngươi làm gì thế? Giữa ban ngày ban mặt, ngươi muốn cướp người của ta ư?”

“Người của ngươi?” Tôn Lăng nhìn nàng, ánh mắt u ám, “Đừng nói sớm quá. Kẻ dưới đất kia, ngẩng đầu lên cho ta!”

Người dưới đất vẫn không nhúc nhích, đầu cúi gằm xuống đất, nhìn kỹ lại còn thấy đôi tay run rẩy.

Thấy thế, sắc mặt Tôn Lăng càng thêm dữ tợn, hắn tiến lên một bước, định túm lấy tóc thư đồng. Ngay sau đó, Hòa Yến liền đứng chắn trước mặt thư đồng. Nàng nắm chặt lấy tay Tôn Lăng: “Công tử, xin hãy chú ý ngôn từ và hành động của mình.”

“Cướp tiểu thiếp của ta, chính là ngươi ư?” Tôn Lăng cười nham hiểm, vết bớt như hình yêu quái: “Ngươi chết chắc rồi!” Hắn nói: “Người đâu, mau bắt cả hai kẻ này lại cho ta!”

“Bắt ta?” Hòa Yến bật cười thành tiếng. Nàng nói: “Ta khuyên ngươi nên suy nghĩ cho kỹ. Ngươi có biết cữu cữu ta là ai không?”

Tôn Lăng hỏi: “Cữu cữu ngươi là ai?”

“Cữu cữu ta chính là đương kim Hoàng thượng thân phong Phong Vân tướng quân, đương kim Hữu quân Đô đốc, Tiêu nhị công tử. Tôn thiếu gia, ngươi chắc chắn muốn bắt ta ư?” Hòa Yến nhướng mày.

Tôn Lăng ngẩn người, rồi bật cười phá lên, cười đến chảy cả nước mắt. Hắn chỉ vào Hòa Yến, hỏi những người xung quanh: “Các ngươi nghe thấy chưa, hắn nói cữu cữu hắn là ai?”

Mọi người xung quanh đều phá lên cười.

“Tên nhóc thối tha,” Tôn Lăng dừng cười, nhìn Hòa Yến độc địa nói: “Nếu cữu cữu ngươi là Tiêu Giác, vậy thì gọi hắn ra đây! Tiêu Giác thì sao chứ? Hôm nay, ngay trước mặt cữu cữu ngươi, ta cũng sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”

“Thật vậy sao?”

Một giọng nói xa lạ vang lên từ phía sau hắn.

Tôn Lăng quay lại, nhìn thấy một người trẻ tuổi với dung mạo sáng như trăng rằm, theo sau là một nhóm vệ sĩ. Giọng nói của người này trầm thấp, mang theo sự khinh miệt lạnh lùng.

“Ngươi cứ thử xem.”

Đề xuất Voz: Cú Ngã - khởi đầu hay kết thúc
Quay lại truyện Cẩm Nguyệt Như Ca (Dịch)
BÌNH LUẬN