Logo
Trang chủ
Chương 10: Phục thù

Chương 10: Phục thù

Đọc to

Lần đầu tiên trong đời được đi trực thăng, quên cả đau các thím ạ :beauty:. Cảm giác hơi sốc hơn so với máy bay thường và đặc biệt là ồn vãi cả lọ, cánh quạt nó xoay tạo ra âm thanh muốn điếc tai. May sau một chú police đi kèm thấy mình nhăn nhó, biết ý nên đeo cho cái headphone, cũng đỡ ồn :big_smile:. Bay chừng 10 phút là đáp xuống bãi cỏ sát bên bệnh viện Auckland City Hospital. Lúc đó mình nhìn loáng thoáng thấy cái tên của bệnh viện là "National Women's Hospital", trong đầu nghĩ "Bỏ mợ, không lẽ gấp quá nó cho mình vào bệnh viện phụ sản :nosebleed:". Cũng may cái đó chỉ là cái tên, trong bệnh viện có đủ các khoa cho đủ mọi loại bệnh nhân.

Bác sĩ đẩy mình vào phòng chụp X-quang các kiểu, làm xét nghiệm đủ thứ. Phải nói nằm viện ở đây sướng gấp trăm lần ở Việt Nam, chế độ bảo hiểm tốt, bác sĩ lại hết sức nhiệt tình và thái độ phục vụ cũng vô cùng lịch sự, mình có cảm giác đang ở khách sạn chứ chẳng phải nằm bệnh viện nữa :surrender:. Nằm lại bệnh viện một đêm, mình cũng tranh thủ chợp mắt được một chút, quá đuối rồi :pudency:. Sáng hôm sau kết quả cho thấy mình chỉ bị chấn thương phần mềm và có thể ra viện ngay lập tức. Mình vừa bước ra khỏi bệnh viện, trong lòng còn nghĩ vẫn vơ làm sao về nhà thì 2 chú police cao to, đen, không biết có hôi không, đã ập tới đứng hai bên mình :surrender:. Thôi xong, chuyện gì nữa đây mẹ ơi. Thì ra các chú mời mình về đồn để lấy lời khai, tại sao mình lại ở nơi đó, vào thời điểm đó... vân vân và vân vân... Sau một lúc trình bày đi lạc rồi bị té các kiểu, mình ký vào biên bản rồi được 2 chú police hộ tống về tận nhà :beauty:.

Một tuần sau đó, mình chỉ loanh quanh ở nhà, lo việc nhập học và một số thủ tục lặt vặt khi mới sang. Khá là bận rộn nên mình cũng không nhớ gì đến cái casino nữa :sogood:. Cuối tuần rảnh rỗi, đúng như ông bà mình hay nói: nhàn cư vi bất thiện, mình lại bắt đầu tơ tưởng đến cái casino :canny:. Không cưỡng lại được cái suy nghĩ đó, mình lại lộc cộc khăn gói lên Sky Tower, lần này không quên mua vé xe bus khứ hồi, lỡ như có cháy túi thì cũng không đến nỗi thê thảm như lần trước :gach:.

Dự định là không đốt quá nhiều tiền vào cờ bạc nên mình chỉ đem theo 200$, đủ để chơi mỗi thứ một ít cho đỡ ghiền. Nhắc đến lại càng buồn, đúng là cái trò đời, bài bạc nó cuốn mình vào một cái vòng xoay mà ngay cả những người từng trải nhất cũng phải lao đao, huống chi một thằng con trai mới chập chững vào đời như mình. Ngày hôm đó là một ngày đáng nhớ nhất cuộc đời của mình, và cũng là sự khởi đầu cho sự sa ngã không phanh của vòng xoáy tiền, tình, tù, tội :matrix:.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Kinh Dị: Quỷ Xá (Quỷ Khóc)
Quay lại truyện Casino ký sự
BÌNH LUẬN