Mấy chương trước mình có đề cập đến em mèo hoang đã gần như cứu mình khỏi chết rét khi gặp nạn. Sau cái đêm mình ký gửi nó cho cảnh sát, em mèo đã bị chuyển đến trung tâm bảo trợ động vật (SPCA Auckland) bởi vì ở New Zealand, mình muốn nuôi mèo thì phải được cấp phép, cho dù là mèo hoang :sosad:. Sau khi ra viện và biết tin đó, mình đã chạy khắp nơi tìm thông tin về cái trung tâm đó, rồi lặn lội lên đó năn nỉ ỉ ôi xin đem con mèo về. Cuối cùng mình đóng phí, ký giấy và mua một cái lồng đựng mèo thì họ mới chịu cho mình đem em mèo về :canny:.
Em mèo này chắc cũng được khoảng 3 tuổi theo lời của trung tâm nói, và rất là hiếu động. Khổ nỗi vốn dĩ là mèo hoang nên nó cứ đi rong suốt, thời gian đầu mình phải nhốt nó trong phòng, cho nó ăn đồ ăn thiệt ngon để dụ nó quay về mỗi khi đói, không thì no là bỏ nhà đi luôn thì toi :cry:. Mà con mèo này chuyên gia đi chơi về nhà lúc nửa đêm, nhiều khi đang ngủ 2-3h sáng mà nghe tiếng cào cửa rột rột rột nổi hết cả da gà là biết nó mò về :sweat:. Nuôi nó được tầm 2 năm thì nó vác bụng chửa về :gach:, đẻ được 3 con mèo con nhưng chắc vì chưa có kinh nghiệm nên nó loay hoay thế nào ấy, sáng dậy mình phát hiện nó đẻ thì 2 con đã chết, chỉ còn lại 1 bé mèo con trắng bóc như bông tuyết, nhìn yêu khỏi phải bàn :adore:. Sau đó vài tháng thì mèo mẹ đi đâu mất biệt, mình tìm mãi không thấy, có lẽ nó bỏ nhà theo trai luôn rồi hoặc bị tai nạn ở đâu mình cũng không bao giờ kiếm lại được nữa :sosad:.
Bé mèo con thì trắng trẻo và cũng hiếu động y chang mẹ nó, mình vẫn còn nuôi nó đến giờ. Vì nuôi từ nhỏ nên nó cũng ít đi hoang và mình cũng đỡ lo.