Logo
Trang chủ
Chương 33: Khói

Chương 33: Khói

Đọc to

Đang thắc mắc không biết âm thanh đó từ đâu thì nó lại vang lên lần nữa, rõ ràng là tiếng người gọi :amazed:. Nhìn quanh quất xung quanh, chẳng có ai cả, có lẽ là từ trong rừng vọng ra chăng? Mình nhổm dậy đảo mắt nhìn vào rừng... Chẳng thấy gì cả, cây cối rậm rạp cản hết tầm nhìn nên bó tay. Tiếng kêu lại vang lên, lần này nghe rõ ràng hơn "Oi, HELLOOOOOOO....", xác định chính xác hướng phát ra tiếng kêu là từ trên vách đá. Thực ra cả cái đảo này có một ngọn đồi nhỏ nằm chính giữa, diện tích khá lớn nhưng lại không cao, mình dự đoán chỉ cao tầm 1km là hết mức. Tiếng kêu phát ra từ hướng ngọn đồi thì có lẽ có người nhìn thấy khói nên lên liền lại gần kiểm tra đây. Có lẽ nào là các nhà khoa học đang làm nghiên cứu trên đảo? Nếu đúng là như vậy thì tuyệt quá rồi, thoát chết rồi :byebye:.

Tuy rất nóng lòng nhưng khoảng cách khá xa nên mình không nhìn thấy bóng người nào cả, chắc họ từ trên nhìn xuống thấy mình dễ hơn việc mình tìm ra họ lẫn trong rừng cây rậm rạp. Thôi thì nằm chờ đợi vậy, biết họ ở chỗ nào mà tìm đây. Mình với thằng L lại nằm bẹp ra nghỉ tiếp :sogood:, nhắm chừng phải một lúc nữa họ mới đến chỗ của mình được. Nằm chờ đợi mà trong lòng cũng khá thấp thỏm, tò mò không biết nhân vật sắp xuất hiện là ai đây. Cũng chẳng để mình phải đợi lâu, chừng 1 tiếng sau thì mình đã nhìn thấy rõ hai người đang tiến về phía mình, chính là hai lão Maori cùng đoàn bị gặp nạn trên biển :doubt:. Hơi thất vọng nhưng dẫu sao có thêm người thì khả năng thoát khỏi chỗ này cũng sẽ lớn hơn, mình và L tiến lại hỏi han đủ chuyện.

Thì ra là sau khi sóng đánh làm cả đoàn lạc nhau trên biển, hai lão cũng bị đánh dạt vào hòn đảo này nhưng ở mặt bên kia. Suốt đêm hôm qua hai lão cũng vật lộn với đủ mọi khó khăn của đói và rét nhưng vì bản chất vốn có dòng máu của người thổ dân bản xứ nên mấy chuyện như thế này cũng không đến nỗi khiến hai lão nguy hiểm đến tính mạng. Vấn đề của hai lão là không có lửa nên khi thấy có khói bốc lên thì lập tức tiến về hướng đó và tìm ra hai đứa mình. Trò chuyện ăn uống một hồi, mình bất ngờ nghe được một chuyện khá thú vị. Trong lúc đang quanh quẩn bên kia của hòn đảo, hai lão nhìn thấy có khói bốc lên từ một hòn đảo khác sát bên cạnh, có lẽ có người sinh sống bên hòn đảo đó. Tuy nhiên vì không có phương tiện di chuyển nên cũng đành bất lực đứng nhìn vậy thôi. Nghe được chuyện đó, mình háo hức lôi cả nhóm đi một chuyến sang mặt kia của đảo để nhìn cho rõ điều vừa nghe kể :haha:. Leo núi thì mình khá ngại bởi vì sức còn khá yếu nên quyết định đi vòng, mất chừng 3 tiếng, cũng khá nhiều thời gian :nosebleed:.

Sang đến nơi thì quả thực nhìn thấy một hòn đảo khá lớn ngay sát cạnh, theo mình nghĩ chỉ cách tầm 2-3km đường chim bay mà thôi, gần lắm. Có vài cột khói bốc lên nghi ngút, dự là có người ở rồi :adore:. Nghĩ đến đây thì đột nhiên một suy nghĩ ập đến. Thôi bỏ mợ rồi, đảo bên kia có người ở, có khói bốc lên kiểu như thế thì cho dù mình đốt lửa cỡ nào thì có khả năng cứu hộ nhầm lẫn với khu dân cư bên kia và bỏ qua không rà soát khu vực này, như thế là kẹt cứng rồi :sosad:. Hay là đốt mịa nó cả khu rừng, làm một quả hoành tráng cho bà con xung quanh thấy mà chạy sang cứu hoả :gach:. Làm vậy cũng không được, lỡ như có chuyện gì bất trắc như gió đổi chiều hay không ai thèm tới thì một là cả đám tự tay bóp trym, hai là tự đốt đi cái chén cơm (trứng chim) của cả bọn. Thế này cũng không được, thế kia cũng không xong, nhức đầu kinh hồn :confused:. Mình ngồi bệt xuống cát thở dài, xoay qua hỏi mấy người kia có kế hoạch gì không.

Ai cũng lắc đầu ngao ngán, haizzzz, làm thế nào bây giờ. Mình cân nhắc đắn đo rất nhiều, cuối cùng đi tới một ý kiến... Bơi :stick:. Ai cũng có áo phao nên không sợ bị chìm vì đuối sức, biển cũng khá lặng sau một ngày bão bùng, không mưa không gió, khoảng cách giữa hai đảo không quá xa nên chuyện vừa bơi vừa nghĩ là khả thi. Mình nêu ý kiến cho cả nhóm thì ai cũng phân vân lưỡng lự... Mình đột nhiên thấy buồn cười, buồn cười cho cái số phận của mình. Từ trước đến giờ bài bạc cũng khá nhiều, nhưng chưa bao giờ đánh canh bạc nào bằng cả tính mạng của mình như lần này cả, đem cả cái mạng ra để đánh cược như thế này quả thực quá sức tưởng tượng của một thằng con trai chỉ biết sống dựa vào người khác trước giờ như mình. Thôi thì mọi thứ đều có luật nhân quả, mình sống như thế nào, mình hưởng thụ ra sao thì đều đã phải trả lại gấp nhiều lần thời gian vừa qua, ông trời không lẽ tiệt hết cả đường sống hay sao? Vừa lắc đầu vừa cười như thằng điên, mình quyết định dứt khoát: BƠI.

Thấy mình cứ khăng khăng đòi bơi như vậy, cả nhóm cũng đang lưỡng lự không biết làm thế nào nên đành xuôi theo ý của mình. Sau một hồi bàn bạc xong, hai lão kia khỏe nên sẽ thay phiên nhau kèm thằng L đang bị gãy tay, mình tự bơi một mình. Mặc chặt áo phao, mình tiên phong lao mình xuống dòng biển lạnh buốt, hướng thẳng về phía đảo lớn. Khởi đầu cũng khá suôn sẻ, bơi một lúc mệt rồi lại nghỉ, sau đó lại bơi tiếp, chẳng mấy chốc nhìn lại phía sau thì đã cách điểm xuất phát một đoạn khá xa, sự tự tin về thành công của chuyến đi lần này tăng dần trong tâm trí mình.

Đang hì hục bơi thì nghe một trong hai lão Maori hét lên, giọng vô cùng kinh hoàng. Mình ngay lập tức quay lại nhìn, trong lòng lo lắng chuyện gì đó bất trắc xảy ra với thằng L chăng? Liếc nhanh qua thằng L, thấy nó vẫn bình thường, vậy là không phải nó, tại sao lão kia hốt hoảng như thế? Nhìn khuôn mặt trắng bệt ú ớ của lão, mình cũng phát hoảng nhìn theo hướng ngón tay chỉ thì một cảnh tượng kinh hoàng đang diễn ra trước mắt. CÁ MẬP... :ooh: có ít nhất phải 3 cái vây cá mập đang lượn lờ vòng quanh cách chỗ hai lão Maori và thằng L khoảng 5m. Thôi bỏ mẹ rồi, thân thể mình như hóa đá ước gì có thể ngay lập tức thoát ra khỏi cái giấc mơ khủng khiếp này... :cry:
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Quỷ Mộ - Phù Nam Ký - Hành Trình đi tìm con | William
Quay lại truyện Casino ký sự
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện