CÁ MẬP... sát thủ của đại dương đang lởn vởn xung quanh cả nhóm. Sau giây phút chết lặng, tôi choàng tỉnh và bơi hết tốc lực về phía ba người kia. Đặc tính của cá mập là thích tấn công những con mồi riêng lẻ và e dè hơn đối với các mục tiêu tụ tập số đông. Tôi đang bơi tách biệt so với ba người kia thì chẳng khác nào là đích nhắm số một, là miếng mồi ngon cho đàn cá mập kia. Quả thật, trong đời chưa bao giờ tôi bơi nhanh như thế cả, dám ăn đứt cả Michael Phelps không chừng. Đúng là con người khi ở giữa lằn ranh của sự sống và cái chết thì họ có thể làm được những điều không tưởng nhất. Loáng một cái, tôi đã tóm chặt lấy được một lão Maori, thiếu điều nhảy lên đầu lão ngồi luôn cho an toàn. Tình thế bây giờ là ba con cá mập quây nhóm bốn người vào giữa, rất hãi hùng, phải ở vào hoàn cảnh đó bạn mới biết nó khủng khiếp như thế nào. Có lẽ bạn chỉ muốn được chết ngay lập tức để không phải chịu cái cảnh đau đớn khi bị xé nát bươm thành từng mảnh nhỏ trước khi an vị trong bụng cá.
Nhìn ba con cá mập cứ lởn vởn mà đầu tôi như muốn nổ tung tìm cách nào để thoát hiểm. Trong người cả nhóm không có thứ gì có thể dùng làm vũ khí cả, tay không mà đấu với cá mập thì chẳng khác gì tự sát. Nhưng theo như hiểu biết của tôi thì cá mập là một giống rất tò mò, chúng không hề thích ăn thịt người, đa phần các vụ tấn công người của cá mập là do chúng tò mò cắn thử cho biết hoặc bị kích động bởi một lý do nào đó như bị tấn công trước, hay ngửi thấy máu chẳng hạn. Cả nhóm của tôi không hề có ai bị chảy máu, vậy thì lý do nào thu hút lũ cá mập tới đây? Thật là vô cùng khó hiểu, nhưng khi đã đối mặt với chúng rồi thì có nghĩ ra lý do gì đi nữa cũng là vô nghĩa, cả nhóm đã bước một chân vào cửa chết rồi, chỉ cần một vết cắn, máu lan ra thì chẳng khác gì một phát súng báo hiệu đẩy sự kích động và hung hãn của đàn cá lên cực điểm. Tôi liên tục cố gắng theo dõi sát sao những hành vi di chuyển của những con cá mập này để xác định rõ mục tiêu của chúng là vì tò mò hay đang đói nên kiếm mồi. Nếu như thấy cái vây cá thò lên khỏi mặt nước đột ngột di chuyển nhanh và chìm hẳn xuống thì chính là lúc chúng tấn công. Tôi nói sơ qua cách quan sát cho hai lão Maori để chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho chuyện tồi tệ nhất sắp xảy ra.
Hai phút... năm phút... thời gian trôi qua chậm chạp mà vẫn chưa thấy dấu hiệu thực sự tấn công của đàn cá, chúng vẫn cứ lẩn quẩn gần cả nhóm, bơi chậm rãi như đang chờ đợi một điều gì đó, một tín hiệu sơ hở từ con mồi để đồng loạt tấn công chăng? Tôi rất hoang mang, cứ mỗi phút trôi qua là não bộ như trải qua một cuộc tra tấn cực hình, chỉ muốn có thể tự kết liễu để giây phút này chấm dứt ngay lập tức. Liên tục nhìn quanh thì mắt tôi bỗng nhiên bị loá lên, là ánh sáng phản chiếu từ chiếc áo phao đang mặc trên người của thằng L. BINGO... một tia sáng lóe lên thắp bùng niềm hi vọng sống còn, tôi cởi phăng áo phao, hét hai lão Maori và thằng L cũng làm theo rồi quẳng tất cả áo phao về phía xa. Bộp bộp bộp bộp, tiếng áo phao vừa đáp xuống mặt nước cách cả bọn một khoảng thì ngay lập tức đàn cá mập có dấu hiệu di chuyển về phía đó. Như vậy giả thuyết của tôi là chính xác, đàn cá mập bị thu hút bởi ánh sáng phản chiếu lấp lánh từ các miếng phản quang trên áo phao. Ánh sáng đó thu hút sự tò mò của chúng và khiến chúng cứ quanh quẩn xung quanh để xác định xem có nên tấn công nhóm mục tiêu này hay không. Khi áo phao được quẳng ra và bị sóng đánh dạt đi, thì... Ùmmmm, một con cá mập đã lao tới đớp ngay một cái áo, tuy nhiên sau vài giây là nó nhả cái áo rách bươm ra ngay lập tức. Số phận của mấy cái áo còn lại cũng không khá khẩm hơn, có lẽ sau khi biết cái thứ thu hút sự chú ý của chúng thực sự chẳng ngon lành gì, đàn cá nguẩy đuôi và bỏ đi. Vậy là cả nhóm đã hút chết một cách thần kỳ.
Thoát khỏi thảm hoạ cá mập, nhưng vấn đề khác lại xảy ra là từ đây bơi đến đảo lớn còn khá xa, tính ra chỉ mới đi được 1/3 quãng đường, nếu như không có áo phao thì không tài nào tới được đích, cả nhóm sẽ tốn rất nhiều sức để giữ cơ thể nổi và nhất là thằng L đang bị gãy tay, hai lão kia không thể kèm nó liên tục được. Bàn bạc nhanh một lúc, mọi người thống nhất sẽ bơi ngược lại điểm xuất phát, dẫu sao quãng đường là ngắn hơn và cơ hội không bị chết đuối sẽ cao hơn nhiều so với việc cố sức để rồi bỏ mạng vô ích. Bì bõm một lúc sau thì cả đám cũng an toàn cập bờ, mặt ai cũng lộ rõ sự mệt mỏi và thất vọng cùng cực.
Lóp ngóp bơi vào bờ, tôi nằm bẹp ra thở dốc mệt mỏi. Mấy lão Maori còn khỏe nên vào rừng tìm trứng, trời vẫn còn nắng chói chang (mùa hè ở NZ đến gần 9 giờ tối trời mới tắt nắng hẳn) tôi tiếp tục dùng cái kính tự chế để nhóm lửa. Sưởi ấm và ăn trứng chim lấy lại sức, mọi người lại bàn cách để thoát khỏi cái đảo chết tiệt này. Đang bế tắc mỗi người một suy nghĩ thì đột nhiên phía xa của bãi biển xuất hiện một đàn chim sà xuống rất đông, chắc cũng phải cả trăm con bâu lại một chỗ. Tính tò mò trỗi dậy, tôi và một lão Maori cuốc bộ tới xem chuyện gì đang xảy ra, biết đâu là mảnh vỡ của tàu đắm có chứa thức ăn dạt vào nên chim mới bâu lại như thế. Đi một lúc đến chỗ bầy chim đang bâu lại đen kịt, tôi và lão kia xua xua một hồi bọn nó mới bay dạt bớt ra. Cái cảnh tượng kinh hoàng đập ngay vào mắt, một cơ thể không đầu và tứ chi, ruột gan bị chim mổ lòng thòng vương vãi vô cùng kinh dị. Tôi nhảy giật ngược ra sau ói thốc ói tháo trước cái sự việc lần đầu tiên chứng kiến từ lúc cha sanh mẹ đẻ cho đến nay...