Lang thang một vòng casino, tôi dừng chân ở khu vực chơi roulette. Điểm đặc biệt khiến tôi dừng chân ở đây khá lâu là vì không có nhiều dân châu Á chơi trò này. Đa phần là người phương Tây, và cũng có hai loại người phương Tây chơi trò này. Một là mấy thanh niên trẻ tuổi, vào chơi vài ván xả stress cho vui, họ không quan tâm nhiều lắm đến quy tắc và chiến thuật để chơi trò này, chủ yếu là mua vui, đến nhanh và đi cũng nhanh. Loại thứ hai là những người có tìm hiểu và nắm bắt khá rõ về quy luật, xác suất và tỷ lệ thắng thua của trò chơi. Những người này trong tay đều cầm một tờ giấy có in hình vòng xoay của roulette và các con số, họ ghi ghi chép chép sau mỗi ván và có các chiến thuật riêng khi chơi trò này.
Lúc đầu tôi cũng nghĩ đơn giản đây cũng là một trò chơi hên xui may rủi, nhưng khi đứng xem những người chơi khác một thời gian, tôi nhận ra họ đánh có chiến thuật và xác suất thắng của họ cũng cao hơn nhiều so với những người chơi may rủi khác. Về cơ bản, roulette có 37 số từ 0 đến 36 (hình như roulette kiểu Mỹ có đến 2 số 0 nên có 38 số, tôi không chắc lắm). Nếu bạn đặt vào một số thì xác suất thắng của bạn là 1/37, tuy nhiên casino chỉ chung bạn gấp 35 lần số tiền cược, đương nhiên casino luôn là người nắm phần thắng cao hơn người chơi. Nói chung trò này nếu kể hết luật chơi ra thì khá lằng nhằng, ai chơi rồi thì chỉ cần 5 phút là có thể hiểu hết luật chơi, tôi không thể diễn tả hết được.
Đứng quan sát một lúc thì tôi cũng vào chơi, như bình thường, lúc đầu chơi nhỏ nhỏ, 2$, 5$, nhưng càng chơi càng thua, máu nóng trong người lại bốc lên. Tôi đánh càng lúc càng lớn, có lúc tôi cược một lúc lên đến cả 500$ một ván, rải chips khắp cả bàn (giờ nghĩ lại mới thấy chơi kiểu vậy ngu thật, thắng không nhiều nhưng thua một phát thì đi tong hết cả). Tuy vậy cũng có ăn có thua, lúc thắng nhiều nhất là tôi cược rải ra khoảng 4-5 con số gì đó, mỗi con 75$, giống như thả lô ở Việt Nam vậy. Kết quả ra số 27, một trong những số tôi đặt và tôi thắng được khoảng 2,600$ ván đó. Tuy nhiên tôi thua lại rất nhiều, sau khi ngồi chơi khoảng hơn 1 tiếng, tôi đã thua hết gần 3k$, mặt mày xanh lét cứ như sắp chết tới nơi. Thôi đứng dậy, ngồi thêm tí nữa là đi tong hết cả vốn.
Mà cái kiểu con bạc đang chơi, càng thua thì lại càng cố gỡ. Suy nghĩ trong đầu của tôi lúc đó là làm sao để gỡ lại 3k$ vừa thua hết, tôi đâu có nghĩ rằng số tiền đó cũng chỉ từ casino mà ra, trả lại cho họ một phần rồi vui vẻ dừng ngay tại đó. Nếu như suy nghĩ được đến như vậy thì tôi cũng không đến nỗi thê thảm một thời gian dài sau đó.
Trong đầu có suy nghĩ gỡ gạc như vậy, tôi ngay lập tức quay trở lại trò Caribbean Stud Poker, trò chơi mà tôi đã thắng được hơn 5k$ ngày hôm qua. Vẫn ám ảnh ván bài cuối cùng của ngày hôm trước, cộng thêm việc đang máu gỡ lại tiền, tôi mới vào đã chơi rất lớn, ván nào cũng cược tối thiểu 100$ và đôi khi là maximum 300$. Và cái trò cờ bạc, ai cũng hiểu, nó cho mình bao nhiêu thì khi nó lấy lại cũng phải hơn nhiều lần như thế. Tôi cũng không phải ngoại lệ, bài tôi rất xấu, hầu như không có ván nào tôi được đôi trở lên cả, chỉ toàn rác rến, thỉnh thoảng có được đôi trung bình như 77 hoặc 88 thì lại bị bài dealer có đôi to hơn đè, thua nhục nhã.
Có ai ngờ được chỉ trong vòng 3 tiếng buổi sáng, tôi đã đốt hết tất cả số tiền thắng được ngày hôm trước, cũng may là trước khi đi casino, tôi đã cẩn thận đem tất cả tiền bạc (bố mẹ cho mang theo) và thẻ tín dụng giấu vào vali để ở nhà. Tôi làm thế bởi vì một phần tự biết được cái tính bốc đồng của mình, khi bốc lên thì không còn suy nghĩ gì được cả nên tốt hơn hết để hết những thứ dính dáng đến tiền bạc ở nhà, chỉ mang theo số tiền thắng được ngày hôm trước mà thôi. Vạn nhất có thua hết thì cũng không thâm vào tiền vốn sinh hoạt bố mẹ cho mang theo.
Tôi bước ra khỏi casino, trong lòng trống không, không có một thứ gì diễn tả được cảm giác hụt hẫng lúc đó cả. Và rồi thêm một vấn đề mới phát sinh, trong túi tôi lúc đó không còn một xu để về nhà. Đi bus thì không được rồi, bởi vì bus thì phải trả tiền trước khi lên xe, còn đi taxi thì cũng được đó, nhưng vấn đề khác là tôi chỉ còn tiền mặt USD ở nhà, không có NZD, taxi thì lúc đó chưa có vụ cà thẻ như bây giờ, bởi vậy tôi thấy cũng không khả thi cho lắm. Cuối cùng quyết định của tôi đưa ra là lội bộ. Quãng đường xe chạy 30' tôi nghĩ chắc cũng không đến nỗi xa lắm, nghĩ là làm, tôi định hướng rồi bắt đầu cuốc bộ...
To be continue .....