- Cô cứ yên tâm, cháu với Kiên là anh em. Cô đã nói thế, cứ để cháu nhận hết, tội này cùng lắm chỉ 6 tháng, cháu quen rồi, mong cô và các anh bên ngoài chiếu cố vợ con cháu. - Ông Kiên Hà Giang sốt sắng. (từ giờ viết tắt là KHG)
- Cháu cứ bình tĩnh, việc đâu có đó, cô không ép cháu tới chỗ tù tội đâu mà sợ, sẽ không ai phải đi tù cả, chuyện cỏn con thế này nằm trong tầm tay nhà cô, sao cô lại để các cháu khổ được chứ. - Mẹ mình cười nhạt, chắc cười cái sự xốc nổi của tuổi trẻ.
- Cháu biết, nhưng nếu cần cô cứ bảo cháu, cháu sẵn sàng đi thay em.
- Cháu cứ bình tĩnh, nếu mà cho người đi thế thân được, thì mấy ông như Năm Cam làm sao phải đi tù, cho dù cô muốn, cháu muốn, thằng con cô muốn nhưng công an mà không mù thì cháu có muốn đi thay cũng không được đâu. Cô chỉ cần nếu chẳng may có chuyện gì xảy ra, nếu có người bắt nhầm cháu, cháu cứ đứng yên đấy, giả như không nói gì. Bắt nhầm, tự khắc rồi sẽ thả. Đợi đến khi các cháu yên vị trong quận rồi, cháu muốn kêu, muốn khóc thế nào cũng được. Còn đây - Mẹ mình cầm một sấp polime đưa tận tay ông KHG - Gọi là có chút đền bù cho thiệt thòi của cháu, nhà cô cũng không dư dả gì, nhưng không để cháu thiệt.
- Cô ơi, an hem với nhau sống vì tình vì nghĩa, cháu giúp cô cũng là giúp anh em, mặt mũi nào dám cầm tiền. - Ông KHG nói thế nhưng theo mẹ mình tả, thì mắt đã sáng lắm rồi, nước dãi chỉ ừng ực chảy ra, sợ lúc đấy mà bảo thôi thế cô cảm ơn chắc nó ra đường đâm vào oto tự tử mất.
Mẹ mình vẫn cười nhạt, như mọi khi, cái đấy là nụ cười xã giao của bà, chứ chẳng phải khinh thường hay ý cười đểu gì.
- Thôi cháu cứ cầm lấy cho cả cô và cháu yên lòng, chuyện đâu rồi có đó. – Khi ông KHG đưa hai tay nhận số tiền miệng xin rối rít, thì mẹ mình mới giữ chặt lấy và khẽ trừng mắt - Tiền cô đưa cháu, nếu có chuyện gì xảy ra, thì coi như cô cháu mình đã bàn bạc với nhau rồi, còn nếu không có gì xảy ra, thì coi như cô cho mẹ con cu Tý, sống mà để bụng chết mang đi, nếu cô phong phanh nghe thấy gì lọt tới tai cô thì cô cháu mình rất khó nhìn mặt nhau, cháu hiểu ý cô chứ. Chuyện hôm nay cháu nhất định phải biết mà coi như không biết.
- Vâng vâng cháu hiểu. - Ông KHG xun xoe.
Nghe tới đây thì mình ngạc nhiên hỏi:
- Nhưng mọi chuyện trơn tru là do tối hôm ấy con trốn được, nếu tối hôm ấy con không trốn được thì có phải mẹ đã phí tiền lo cho con không?
- Mày nhìn lại xem, cuối cùng thì tối hôm ấy tất cả đều đã trốn, chỉ có điều có bị bắt lại hay không thôi. Còn nếu tối hôm ấy mày không có ý định trốn thì coi như tao đã đẻ phải một thằng con ngu, mà đã đẻ phải đứa con ngu thì mất nhiều lắm con ạ, tiếc gì mấy triệu lẻ. - Mẹ lắc đầu.
- Nhưng nếu hôm đấy có người lỡ lời thì mọi chuyện cũng hỏng...
- Trong bar lúc đấy nếu biết thì cũng chỉ có anh em, bạn bè của mày, nếu thật sự là mày quá ngu dốt đến mức chơi với những thằng vừa ngu vừa có ác ý như thế, hoặc anh chị em mày chưa đủ uy để khiến tất cả những đứa đứng trên đất nhà mình dù xấu dù tốt phải ngậm miệng thì bỏ tiền ra cho chúng mày cũng phí của thôi. Giờ thì câm miệng lại ngồi đấy, có kết quả thì mày đèo tao lên quận.
Mình im lặng, mẹ mình đã chấp nhận đánh một canh bạc nhỏ với mình? Không, phải rất lâu sau mình mới hiểu con người mẹ mình không bao giờ bỏ ra đồng tiền mà chưa biết rõ được kết quả sẽ như thế nào, và mặc dù nhà mở sới nhưng bà lại cực ghét cờ bạc, may rủi. Nói với mình là như vậy nhưng thực ra là bà đã biết quá rõ những gì mình làm, những ai mình quan hệ để nắm thóp được tất cả. Tất cả đã nằm trong suy tính của mẹ hết rồi.