Mẹ bước vào nhà, khuôn mặt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
- Lấy tao chai nước.
- Vâng. - Mình cun cút đi lên nhà.
Mẹ làm một hơi rõ dài hết non nửa chai, rồi mới quay ra hỏi mình:
- Mày lúc nãy định đi đâu?
- Con định lên quận.
- Mày định đi đầu thú à? Ai đã nã mày mà mày phải ra?
- Chị Linh nói con mang xe lên và lên lấy lời khai để hoàn thiện hồ sơ. Tối các anh sẽ được thả, với cả thằng Kiên Hà Giang bị công an bắt nhầm, chị ấy bảo con phải có trách nhiệm với nó.
- Trách nhiệm. - Mẹ cười khẩy - Nó có khiến mày có trách nhiệm với nó không mà mày đã phải sợ, định quân tử rởm à? Hay định anh hùng rơm? Công an bắt ai nó có bắt nhầm bao giờ mà mày đã phải lo nó chết thay mày?
- Mẹ nói thế là sao con không hiểu?
- Loại như mày, đẻ đau đ", mà cũng phải thôi, mày mà hiểu thì mày đã làm bố tao rồi.
- Con thật sự không hiểu? Hay là thằng Kiên đứng ra nhận tội cho con? Như thế sao được? Ít nhất là cảnh sát chúng nó cũng đâu có mù?
- Thôi được rồi, tao cũng phải nói cho mày biết chuyện nếu không thì mày lại trách tao là làm gì cũng qua mặt mày. Ngay sau đêm hôm mà chúng mày gây chuyện, tao đã biết là vụ việc nó không thể dừng lại ở mức đơn giản nên tao đã phải lo lót hết mọi việc đường đi lối bước trước cả rồi.
- Tức là việc công an bắt thằng Kiên là do mẹ làm? – Mình sửng sốt.
Và sau đó mình bị cuốn vào câu chuyện của mẹ...
12h trưa tại một quán café...
- Chị cũng biết là mọi việc không đơn giản, nên mới phải trông cậy tới các em. Thôi thì con dại cái mang, các em giúp cháu cũng là giúp chị. – Mẹ mình khéo léo đẩy cái phong bì dày cộm về phía các chiến sĩ công an anh hùng.
- Chị làm khó chúng em quá, việc này nếu có sơ suất nhỏ gì, em sợ là bọn em khó giữ được cái áo này.
- Chị biết là khó thì mới nhờ đến chú, hơn nữa chị có bảo chú đưa nó trốn đâu mà chú đã phải sợ, chỗ tiền này coi như mời anh em bồi dưỡng, thằng Kiên nhà chị, lỗi nó nhỏ, xét thẳng ra thì sẽ không có án đâu, nhưng chị sợ vào hỏi cung nó không chịu được, chứ thằng Bình con Linh chúng nó lớn hết rồi, sẽ tự lo thân. Hơn nữa lỗi thằng Bình, chị biết có chồng cả chục cái như thế này các chú cũng chẳng dám giúp, nên chị có dám mở lời đâu. Đây chỉ là chị nhờ chú hộ chị 1 đêm, con chị nó còn non nớt không như bọn thằng Bình, chị cũng chưa muốn nó va vấp nhiều, rồi sau khi mọi việc chị lo xuôi xuôi, chị sẽ tự mang thằng Kiên đến cho các chú. Quan hệ của nhà chị với cấp trên thế nào, các chú cũng tự thừa biết. Chị lấy danh dự ra đảm bảo là không làm khó các chú đâu, mà cũng chẳng vì cái chuyện với vẩn thế này, mà chị đem nó giấu biệt đi làm gì cho khổ nó, khổ chị mà khổ cả chú ra.
- Em biết là chị không làm khổ bọn em, nhưng...
- Chị làm thế này, nói thẳng ra là thương các chú, muốn tạo điều kiện bồi dưỡng cho các chú thôi, thứ nhất chuyện chị đã biết trước, chị không đánh động đến chúng nó, coi như là giúp các chú hoàn thành một phần việc rồi, chứ nhà chị dư sức lo cho cả 3 đứa nó đi du lịch vài năm, thứ hai chị cũng không phải là thân cô thế cô mà nếu có chuyện không lo được cho con tới nơi tới chốn, nhưng giết gà chị chưa muốn dùng tới dao mổ trâu, chuyện chưa ra đâu vào đâu chị chưa muốn đánh động các ngả làm gì, chạy việc thì chạy sát sườn cái đã. Chú hiểu ý chị chứ? Nếu chú giúp chị, thì chỗ tiền kia chú cứ cầm, anh em bảo ban nhau lo liệu, chị có thể kí giấy đảm bảo cho chú, còn không chị xin về vậy, chị vẫn lo được cho con chị yên ấm trong quận, nhưng sợ khi ấy thiệt chị, thiệt cháu lại thiệt cả chú thôi.
- Chị đã nói thế thì em xin vâng, nhưng mong chị đúng lời cho.
- Rồi, chị đã làm việc chú em cứ yên tâm thôi.
5h chiều tại phòng khách tầng 2 nhà mình