- Cái xe... - Tôi vừa buột miệng định nói, nhưng chưa dứt lời thì đã gặp ngay cái lừ mắt của mẹ.
- Thôi được rồi, chuyện của hai đứa này thì lại phải bàn bạc thêm với nhà bên kia đã, tội hai đứa nó bóc tách khó hơn, không phải một sớm một chiều được. Còn chuyện động lực, chú yên tâm, các chú cứ động đi rồi chị sẽ có lực. - Nói rồi mẹ lại rút thêm một cái phong bì dày cộp nữa trong túi ra - Còn đây là có ý nhờ, khi nào có cơ hội nhờ chú tác động giúp đến sếp, nói với sếp là có bà chị bên vợ muốn mời sếp đi giao lưu một chút.
- Dạ dạ... - Lão Long chắp hai tay vào nhau xoa xoa.
- Thôi chú cứ về trước, đến giờ hoàng đạo, chị với cháu sẽ lên.
- Vâng, chị lên nhanh giúp chúng em hoàn thiện hồ sơ, mọi việc nhanh gọn ạ. - Lão lại cười mắt híp lại, hiện rõ bộ mặt của một con lợn thèm tiền.
- Rồi, chị em làm việc với nhau, chú cứ yên tâm ở nhà chị.
Tôi đóng cửa cho lão xong, rồi chạy lên nhà, vẫn thấy mẹ ngồi bấm tay nhẩm nhẩm tính. Nhìn thấy tôi mẹ nói:
- Chị em chúng mày, giời xui đất khiến thế nào, mọi hôm hung hăng là thế mà hôm ấy lại đứng im không động chân động tay. Năm nay hai đứa sao Thái Dương, gặp tai ương đều tai qua nạn khỏi, có quý nhân phù trợ. Tháng 6, 7 là tháng thái dương sáng nhất, gặp họa sát thân cũng từ dữ hóa lành. Quả nhiên là đúng. Nhưng tao sợ là sợ thằng Bình kia kìa, đầu năm đi xem, đã biết vận biết hạn, Tháng 6, tháng 7 sao chiếu đỉnh đầu, tai ương vô kể, không bị quan hàng thì khóc tang thương.
- Thôi thôi mẹ bớt nói tướng nói số đi, con đau đầu lắm. - Tôi nhăn mặt.
- Đầu năm tới giờ rủ nó đi HongKong, nó không đi, đi Sài Gòn nó cũng không đi. Cứ liên mồm nói là năm nay con đen, chỉ ở nhà thôi, công việc giao hết cho anh em làm rồi, mà cuối cùng chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà nó giấu tao bỏ tiền góp vào kia. Thôi thì nó cũng là cái số, không tránh được, thấy họa gặp quan rồi thì tránh khóc tang thương.
Tôi thở dài não cả ruột, giờ này mà còn tướng tướng số số. Mẹ tôi tuy quyết đoán nhưng lại tin vào tướng số. Giờ mà thầy nào nói ở trên cái nền nhà này có họa diệt thân, khéo bà ấy cũng dám bán xới cái nhà này đi mà chui vào ngóc vào ngách nào ở mất.
- Con Linh vừa gọi điện nói gì mày?
Bất ngờ mẹ hỏi làm tôi giật bắn cả mình. Miệng lắp bắp:
- Thì chị ấy nói mang xe lên cho công an, với cả con cũng lên trình diện để hoàn thiện nốt hồ sơ.
- Xe thì không việc gì phải mang cả, tất cả những gì của mày và con Linh đều không nằm trong hồ sơ.
- Không, là xe của anh Dũng.
- Sao chúng mày lại cầm xe của thằng Dũng?
- Đêm hôm ấy chị Linh dặn con mang xe đi giấu, sợ công an thu xe.
- Mày đưa điện thoại tao nói chuyện với con Linh.
Tôi lấy máy bấm số cho mẹ, gọi đến chục cuộc, máy báo bận. Bà lại quay ra nhìn tôi:
- Xe của người khác, không nên tùy tiện sờ tay vào, rồi sau này có chuyện gì nó lại đổ lỗi lên đầu nhà mình, hoặc giả sử cái xe ấy có vấn đề gì thì mày lại là người gánh hạn thay.
- Xe mà cũng có số cơ ạ, hic. Những lúc thế này mẹ đừng thế được không? - Tôi nhăn mặt.
- Xe nó có số khung, số máy, số biển đấy con ạ. Mày tưởng mang xe lên công an mà đơn giản à? Người ra có khi chưa chắc xe đã ra được đâu, rồi lại tạo cơ hội cho chúng nó làm tiền mình. Hơn nữa xe của vụ án thì sau này rất có thể sẽ bị đóng thêm số vào số khung, số máy. Giờ mày đã nhận giữ xe người ta, nếu cái loại wave rẻ tiền thì tao không cần nghĩ, nhưng với những cái xe này, của những người như thế này, tao sợ nguồn gốc chưa chắc đã rõ ràng, biển số chưa chắc đã chuẩn, giấy tờ thì nhập nhèm, lại không biết có chính chủ không? Có vấn đề gì thì ai gánh?
- Giờ phải làm thế nào ạ?
- Cứ lên công an đã, xe cộ phải bàn bạc thống nhất chắc chắn giữa hai bên, nếu không gặp được thằng Dũng thì phải nói chuyện thỏa thuận được với gia đình nó. Những lúc như thế này nóng là hỏng.
- Vâng.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: Đạo Mộ Bút Ký: Trùng Khởi 2