Tôi theo mẹ lên quận vào đúng cái giờ gọi là hoàng đạo nhất. Tạt vào quán café đối diện công an quận, đã gặp ông Long mắt híp ngồi chầu chực từ khi nào.
- Chị cứ yên tâm đi, cháu đi theo chú, không sao, đâu kí vèo cái là xong ý mà. - Mắt lão vẫn híp lại nhỏ như hai sợi chỉ.
- Vâng. - Tôi nói mà tim đập như trống trận.
Bước qua cánh cổng sắt nặng chình chịch, qua phòng trực ban, tôi đi tiếp vào một phòng lớn khác với những hàng ghế dọc dài từ thời bao cấp. Đây là nơi tạm giữ những đối tượng vừa bị bắt chưa có lệnh giam. Không khí lạnh và im lặng như nhà đám. Tôi bước vào, thấy anh đang bị còng ở một đầu, còn ông Dũng thì ở đầu khác, ở dãy ghế cạnh bàn làm việc có mấy ông bảo vệ quán bar đang ngồi, mặt tái mét sợ sệt, dù không bị còng tay. Bên trong kia là phòng hỏi cung. Có thể ai vào đây nhiều sẽ quen còn tôi thì rùng mình liên tục, lạnh lạnh sống lưng dù bây giờ đang nằm giữa đợt nắng nóng oi bức của tháng 7. Ông Long vỗ vai tôi và vẫn híp mắt:
- Bình tĩnh, ở đây đợi chú.
Rồi ông ấy đi vào cái hành lang phía trong. Mất hút.
Tôi đứng như trời trồng cạnh cái bàn. Đứng thì thấy hơi chướng mắt mọi người, mà ngồi thì chẳng biết ngồi vào đâu. Một chị công an già cỡ U40 nhìn thấy chắc ngứa mắt lắm rồi quát khẽ nhưng lại cực có độ gằn:
- Ngồi xuống.
Tôi quýnh quáng ngồi mẹ nó cạnh thằng anh, hai anh em bắt đầu to nhỏ:
- Ăn chưa ạ?
- Rồi, được mang cơm ngoài vào.
- Có bị đánh không?
- Có, đau. Cứ ức nó phang nhưng thằng Dũng bướng bị đau hơn. Nhất định ông ấy không khai, bị cách ly một chỗ.
- Thế mấy người còn lại thì ngồi cạnh nhau?
- Ừ.
- Vào là đánh ạ?
- Vào là đánh, mấy thằng kia cũng bị đánh. Đánh hết. Nhưng mà chúng nó mới được tháo còng, tao thì chưa.
- Mẹ bảo là anh với anh Dũng vào hồ sơ rồi, bọn em được tha.
- Đ.. M.. Nhọ quá.
- Đêm qua ngủ ở đâu?
- Ngủ đây chứ đâu, chưa có lệnh chưa được vào buồng. Buồng ở đàng sau kia kìa, cuối hành lang. Tối như hũ nút. Ngồi ngủ, thằng nào nằm nó đánh bỏ mẹ. Ngáy thì miễn ngủ luôn.
- Đái ỉa gì chưa ạ?
- Rồi, có vệ sĩ theo chùi đít cho.
- Vãi, có khi nào bà kia dẫn đi không? - Tôi nói đùa, không nhịn được cười mắt nhìn về phía chị già vừa quát mình.
- Tao thì chưa, nhưng mà lúc hết người thì thằng kia được rồi.
Nói rồi hai anh em bụm miệng cười. Bất ngờ chị già hất mắt lên nhìn thấy, chị ấy thả cạch cái bút xuống. Tiếng rơi nhẹ thôi nhưng khổ nỗi phòng lại quá im khiến cả lũ giật nảy mình mắt ngơ ngác. Tiếng chị lại lạnh băng trong không trung:
- Muốn nói chuyện không? Cho vào kia nói chuyện nhé? - Chị chỉ thẳng tay về cái phòng hỏi cung bên trong.
Tôi thấy vậy cười cầu tài, ông anh chắc chắp tay như kiểu vái phật (bị còng mà) ra điều xin lỗi. Cũng lúc đó ông Long bước ra gọi tên mấy thằng bảo vệ một, từng thằng một vào rồi ra. Rồi tới lượt tôi. Vào kí vào cũng đi ra, thậm chí tôi còn chưa cả kịp đọc và cũng chưa biết có những ai kí cùng mình. Tả qua chút về cái phòng hỏi cung. Hoàn toàn trống trơn, sơn vàng, có một cái đèn treo lủng lẳng trên đầu, đèn sợi đốt. Một anh công an, ngồi đối diện tôi trên một bộ bàn ghế Y HỆT NHƯ BỘ BÀN GHẾ GIÁO VIÊN mà hồi cấp 1, cấp 2 mình hay thấy ý, tức là có chân có mặt và không có ngăn. Một ông còn lại sẽ đi lòng vòng quanh đó. Khi tôi bước ra thì thấy anh nhìn lên, kéo tay lại nói:
- Bảo mẹ cứ yên tâm, mọi việc đã có các anh lo.
- Vâng...
Mới nói đến đây chưa kịp nói gì thêm thì một cái dùi cui thúc vào nạnh sườn sau lưng tôi. Tiếng vẫn đanh và nhẹ, ngắn gọn nhưng dễ hiểu:
- Đi.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Xích Tâm Tuần Thiên [Dịch]