Tôi chạy ra gốc cột điện định giải quyết một bãi, thì nghe có tiếng người nói chuyện trong ngõ, lúc rõ lúc không, nhưng câu tôi nghe rõ nhất đó là:
- Dại gì mà dây vào chúng nó, nói vậy thôi, kệ. Anh còn việc của anh nữa... Rồi anh hiểu, anh em ruột thịt nhiều lúc còn chả lo được cho nhau... Ok.. Ok.
Tôi nín thở, nhịn lại rồi quay lại bàn, mắt vẫn hướng về phía ngõ. Một lúc sau thì chính cái lão bĩu môi mẹ tôi đi ra - Cổ đông lớn thứ 2 của bar.
Máy mẹ có tin nhắn, tôi thấy mẹ giở ra, nhưng tối quá, mắt lại bị quáng gà nên bảo tôi đọc. Tôi giở ra thấy ghi "Long. CA "chi ve nha di, doi em, xong viec em qua ngay, co chuyen gap, chi nha minh thoi, dung di voi ai het, khong tot, to chuyen roi""
Tôi thuật lại nguyên văn cho mẹ trong tiếng thì thầm. Mẹ tôi thở dài:
- Ừ thằng thụ lý là thằng tép riu, nhưng có biến có động gì nó là thằng biến đầu tiên, phòng bệnh hơn chữa bệnh, nước đến chân thì phải nhảy được rồi, hơn nữa nó là thằng cầm hồ sơ, là thằng sát sườn ghi ghi chép chép... - Mẹ thở dài - Tao sợ nhiều đứa ở đây chỉ được cái miệng.
- Vâng. - Tôi vâng khẽ. - Nhà mình liệu có nên gọi bác B không? Vừa nãy mẹ gọi thế có sợ bác ấy hỏi khắp nơi rồi không?
- Mày ngu. Khi nào mình bắt đầu nhờ thì ít nhất phải nói cho người ta tên, tuổi, tội, hộ khẩu thì người ta mới biết mà hỏi. Nhưng tí tao phải gọi cho bác ấy dặn là bác cứ đi ngủ đi, lo sau. Cứ bình tĩnh mình có ít nhất 3 ngày cơ mà.
- Vâng.
- Thôi về con ạ, mẹ mệt. - Rồi mẹ cũng quay ra chào mọi người - Xin phép các bác tôi về trước. Nhà có cháu nhỏ.