3h sáng, dưới bóng đèn tuýp lạnh lẽo, bốn cái đầu đang chụm lại bàn bạc.
- Cháu cũng đừng trách thằng Sơn làm gì – ông hình sự, người quen của chị Hằng đã nhắc đến mấy chap trước, lên tiếng – Nó không lừa cháu đâu, lúc dẫn hai thằng kia lên xe, nó cũng rơm rớm nước mắt.
- Chú là người trong cuộc, chú nói thật cho chị biết, chuyện này giờ phải giải quyết thế nào?
- Bên công an đã thay đổi người thụ lý rồi, em cũng không giúp được gì nhiều, nhưng ít nhất em sẽ dẫn chị đi gặp người thụ lý mới, cũng là chỗ quen biết cả. Vụ này đã có bên công an thành phố phối hợp giải quyết. Cái khó của hai cháu là hôm ấy, sự việc xảy ra ở quận này, nhưng quán bar chỗ hai đứa làm lại ở quận khác. Công an muốn khám bar khác quận phải xin ý kiến thành phố chỉ đạo và phối hợp với công an quận sở tại. Cái thứ hai là có tiếng súng nổ. Tạm thời bên cơ động cũng đã đình chỉ công tác, làm biên bản tường trình điều tra với 4 thằng kia. Hai cái đấy khiến cho vụ này bị coi là trọng án. Cái thứ ba là quận mới cơ cấu lại nhân sự bên hình sự, nếu trước đây dễ làm thì giờ ai cũng mới lên, chưa chắc ghế, làm rất khó. Hơn nữa còn nhiều nhân vật em không tiện nói, nhưng những người này, có tiền không phải là giải quyết được.
- Chị cũng nói để chú biết, nhà chị có cậu em làm bên an ninh thành phố. Và nhà chị cũng còn một ông chú làm bên quận ủy phụ trách cả công an. Chú bảo chị giờ có nên nhờ người nhà can thiệp được chưa? Hay cứ đợi?
- Em nghĩ nếu nhà chị thật sự có người trong ngành như thế thì nên làm ngay, càng sớm càng tốt. Có lời từ cấp trên xuống, có thể sẽ trôi. Hiện tại quận đã kí lệnh 9 ngày, sau 9 ngày chắc chắn sẽ phải đi, nhưng vì quy mô vụ này hiện em cũng chưa biết thế nào nên không biết đi đâu. Nếu do quận thì sẽ đi Hỏa Lò, nhưng nếu thành phố muốn làm thì chắc chắn đi T16. 9 ngày này là cơ hội, có chạy được trót lọt hay không chỉ nằm trong 9 ngày này thôi.
- Chị hiểu rồi, chú vừa tham gia họp, có tin gì không?
- Nói thật với chị, em chỉ nhận chỉ thị từ cấp trên, cuộc họp đấy là có lãnh đạo và công an thành phố thôi. Tiện em cũng gửi chị, việc chị nhờ với lãnh đạo, có lẽ em không dám làm. – Nói rồi lão Long rút chiếc phong bì ban chiều đặt lại lên bàn chỗ mẹ mình. – À, nhân tiện em cũng nói với chị, bar của mình là chưa có giấy phép kinh doanh, nhất định sớm muộn gì cũng bị sờ tới. Nhân viên cũng chưa hoàn thiện hồ sơ và đóng bảo hiểm. Hơn nữa hôm kiểm tra có phát hiện số lượng nhỏ rượu ngoại. Em nghĩ là nhà mình nên lo trước đi.
- Chị cảm ơn.
- Còn việc này nữa, em không biết có tiện nói không, nếu chị không phiền.
Im lặng một lúc rồi mẹ thở dài thườn thượt.
- Thôi Kiên lấy xe đưa chú về, muộn rồi, chị cảm ơn chú. Có gì mong chú báo chị một tin. Còn chuyện gì không tiện thì để sau khi nào tiện nói cũng được.
Mình lái xe đưa ông kia về nhà xong, quay lại vẫn thấy chị ôm đầu gục trên ghế. Mẹ thì ngồi trầm ngâm với cốc chè đặc. Mình hỏi:
- Có ổn không mẹ?
- Thằng Long vốn chưa bao giờ chê tiền, giờ nó nhả tiền ra, chắc chắn là chuyện không dễ dàng gì. Xã hội mỗi thời mỗi khác, ngày xưa tao chạy bố mày, mọi thứ nó đơn giản, chưa chuyên nghiệp như bây giờ. – Tiếng mẹ trầm trầm nhẹ như tiếng gió. – Có lẽ phải gặp chú B. Giờ chỉ có chú ấy mới biết đường đi nước bước.
- Con thấy bảo là bên hình sự có mấy ông mới lên, làm chặt lắm. Hơn nữa sắp CM tháng 8 với quốc khánh, sợ người ta muốn có cái báo cáo thành tích.
- Cửa chặt mấy thì cũng có khe, dù là khe hẹp hay khe lớn. Nhưng tao sợ là có đứa muốn đứng sau lưng đập vào mặt nhà mình, đập vào mặt chúng mày.
- Mẹ nói thế nghĩa là sao? Con không hiểu? – Mình kinh ngạc.
- Có nguồn tin nói là vụ này có người giật dây và có chỉ đạo từ cấp cao hơn quận rót xuống. Có thể sẽ thành lập chuyên án.
- Chẳng lẽ kể cả việc bọn con bị cơ động chặn là do có tính toán từ trước rồi? – Chị mình bật dậy.
- Không nhất thiết phải thế, nhưng giậu đổ bìm leo, đấy chỉ là một cái cớ để chúng nó bắt đầu thôi. Việc làm ăn của mình ít nhiều, sẽ bị liên lụy. Ngày mai tao phải gặp thằng thụ lý mới, thằng Long không dùng được nữa rồi.
- Con tưởng ông ấy vẫn liên quan tới vụ án?
- Nó vẫn liên quan, nhưng chắc chắn đã có cái gì bịt miệng nó. Tao dám đem đầu ra khẳng định, nó có tham gia họp, và biết là chuyên án này liên quan tới cái gì. Nhưng thôi, dù sao tao cũng có người khác rồi. Để thằng mồi tiền ấy làm tai mắt cũng tốn lắm.
- Chuyện ấy thì thôi, con nghĩ để mai gặp chú B, rồi nhà mình tính sau. Con có chuyện muốn hỏi mẹ, không biết ý mẹ về việc của nhà thế nào? Có làm không hay là con cho ngừng?
- Việc trên bar thì tao không can dự. Đấy là việc làm ăn riêng, tùy chúng mày. Nó nói là bar có phiền, nhưng việc chúng mày tao cũng biết, đã có người của quận mang cổ phần trong bar thì không lo, cái thằng đứng ra làm bar này cũng cứng đấy. Còn giấy tờ, thì ở HN này, có mấy bar là đủ giấy phép, toàn giấy tờ quán ăn, quán café chồng chéo lên, hơn nữa ở đấy tao thấy nhiều thằng lo được. Còn việc của nhà, từ xưa tới nay thế nào, thì giờ vẫn thế đấy. Muốn ngừng chỉ có giải thể, ngừng một ngày là mất hết. Hơn nữa có những thứ không thể ngừng được, giả như việc thu họ, muốn ngừng thì ai bù?
- Kể cả mấy sòng của nhà mình? Con sợ lúc này mà làm, công an người ta bới ra.
- Việc mấy sòng ít liên quan tới thằng Bình, công an chắc không bới ra đâu, quan hệ nhà mình cũng tốt, cứ giữ nguyên như thế đi. Giờ làm ăn khó khăn, không thể để mất khách được. Nhưng vẫn phải vừa làm vừa nghe ngóng. Thằng Bình lớn rồi, chắc không đến nỗi khai lung tung.
- Nhà con làm gì tới nỗi nào mà mẹ...
- Không thừa đâu con ạ, giậu đổ bìm leo.
- Việc ở các sòng, từ xưa tới nay vợ chồng mày và các chú thím vẫn đứng tên danh nghĩa công ty làm, tao không lo... Mấy đứa ở đấy giờ sợ mày hơn sợ tao rồi. Phía trên, tao và các chú vẫn lo đều. Còn nữa, sim của thằng Bình ngày mai phải lập tức đi làm lại để còn tiện việc. Việc nó đi như thế này phải tuyệt đối giấu, giấu càng kín càng tốt. Nếu chẳng may có đứa nào biết rồi thì phải nói là phạt hành chính và về rồi. Giờ là thời gian nhạy cảm. Chết là chết lúc này đây.