- Chị phải thông cảm, công an chưa bao giờ tin dân xã hội cả, bọn em làm trong ngành đây. Lúc nào cũng nơm nớp sợ quay phim, chụp ảnh, ghi âm... Đôi khi ngồi uống cốc nước thôi mà bị dèm pha, đấu tố lung tung. Càng ngồi ghế cao càng dễ lung lay. Vì thế, nếu muốn làm việc tiếp tục với công an trong vụ này, tuyệt đối, chị phải đi một mình. Không ai hết, như cái bọn nhà thằng kia, mấy hôm nay lúc nào cũng kéo chục thằng xăm trổ lên ngồi cạnh quận, bố thằng thụ lý đến phát sợ cũng không dám ra gặp. Chẳng đứa nào tuồn được đồ vào cho thằng Dũng cả, chắc đói mấy hôm nay rồi. Nhà chị em đoán là chắc khéo léo hơn.
- Hôm đầu nhà cháu cũng chỉ được tiếp tế có 50k thôi, cháu quá tay lên 51k mà nó bắt bỏ bớt ra. Về sau mới rõ luật nhờ người đưa vào. Xách 3 lạng thịt mà nửa triệu tiền công. - Chị mình nói chen ngang nhưng rồi bị tẽn, vì có vẻ chẳng ai quan tâm tới chuyện của bà ấy.
- Chuyện ấy chị sẽ ý tứ, nhưng chú nhìn chị thì cũng biết rồi. Không phải lần đầu chị đi chạy án, đừng nói là dân xã hội, thằng xe ôm nhà chị tuyệt đối cũng không đi cùng. Lúc nào cũng quanh quẩn 3 mẹ con này thôi.
- Vâng, thôi chuyện ấy nói sau. Giờ em cũng nói sơ qua với chị chuyện của cháu, chúng em cũng bàn bạc và thống nhất qua. Có lẽ sẽ phải chạy từng bước. Cháu có đủ tình tiết để chuyển đổi tội danh từ chống người thi hành công vụ sang gây rối trật tự công cộng. Bọn em đã tác động để làm lại hồ sơ chuyển đổi tội danh, đến chiều tối nay là bên viện kiểm soát đã kí rồi, như thế coi như là thành công bước đầu. Bóc vỏ phải bóc từng lớp.
- Chị muốn hỏi thế này này, chị muốn chạy cho thằng Dũng thì có được không?
- Cái này... Không nên chị ạ, vụ này có tiếng súng nổ chắc chắn là phải có chống người thi hành công vụ rồi, muốn dập cũng không dập được. Quan trọng là đẩy nó cho ai thôi. Xét cả trên hồ sơ lẫn chứng cứ, thì bọn em thấy chỉ thằng Bình là có tí hy vọng. Còn thằng Dũng thì khó lắm. Hơn nữa em cũng trót nhận đây là đứa cháu ruột, giờ lại xin thêm tiếp thì người ta lại dị nghị là mình... Không tốt.
- Tức là dù thế nào Dũng nó cũng là tội chống người thi hành công vụ phải không em?
- Vâng. Nó giờ chỉ có hy vọng là chạy tòa thôi chị ạ. Mà cũng không có án treo đâu. Nhẹ nhất là 4 tháng vừa bằng thời gian tạm giam.
- Ừ, chị hỏi vậy thôi, khổ thân nhà nó. - Không biết có đúng không nhưng mình thoáng thấy mẹ cười nhếch môi. - Thôi mình cứ lo cho con cháu nhà mình trước đã phải không hai chú. Giờ hai chú cứ lo làm sao cho chị để thằng Bình tại ngoại là chị yên tâm ở tòa rồi.
- Cái đấy bọn em sẽ cố, giờ chuyển được tội danh rồi, sau vài ngày nữa lại tác động tiếp tới người ta
- Giờ việc cũng tạm xong xuôi. Chú nói với chị xem là nên cảm ơn người ta như thế nào cho phải phép.
- Cái này thì... - Hai ông quay ra nhìn nhau một lúc rồi chú B nói - Em thì không biết gì về cái này hết, nhưng chú Hùng đây thì chú ấy chuyên làm cái này rồi, em có hỏi qua chú ấy, theo ý kiến cá nhân em, là chị nên làm hai cái phong bì, một bên quận, một cái để quận đưa lên viện. Khoảng 6, 7 chục là vừa chị ạ. Vì dù gì cũng là người nhà.
- Thôi chị cứ đưa chú tròn một trăm tất cả - Mẹ mình rút tập dày cộm trong túi xách ra - 6 chục là để các chú ngoại giao, 2 chục chị biếu hai chú bồi dưỡng. Còn thừa 2 chục này, chú có đoán được là chị định làm gì không?
- Dạ em không.
- Thế này chú B ạ, chị cũng không định làm ác đâu, nhưng có lời của chú thì dù chị làm hay không chuyện nó vẫn xảy ra như thế. Phàm đã gặp hạn thì phải có người gánh hạn, mà con chị như chú nói đấy, muốn gánh cũng không được rồi. Chỗ này là nhờ chú tác động thêm với người ta, vụ lần này nhất định THẰNG DŨNG KHÔNG ĐƯỢC THOÁT ÁN.
Mấy chữ cuối mẹ mình nhấn mạnh làm mình gai từng đốt sống trong sự sững sờ của cả con chị mình nữa.