Tôi bắt đầu thấy ngứa mông. Lão Phong này đúng là hay đi với ông anh tôi thật, nhưng quan hệ chỉ dừng lại ở mức xã giao. Có ăn uống, có rượu chè, nhưng hễ động tới thanh toán là y rằng bố ấy lẩn về trước từ đời nào. Giờ lại hào phóng buông tiền ra đặt bàn bar, bố ai mà tin được.
Tôi cướp lời chị luôn:
- Em làm trên bar đây anh, anh đặt bàn loại gì để em tư vấn cho. Loại VIP thì trọn gói tất cả 20 triệu, nếu dưới 10 người. Trên 10 người thì mỗi người tính thêm 2 triệu. Có nhân viên phục vụ riêng và có 5 em tiếp rượu. Còn sinh nhật thì bọn em không cho đặt bàn thường và bàn đứng. Nếu anh đồng ý thì đặt trước 50% tại đây, em cho người đặt card trên bàn luôn.
- Ờ, ờ anh tầm 15 người thôi em ạ. Menu có những gì hả em? Có bớt không? Anh chỗ người quen mà.
- Người quen thì bọn em mới làm combo anh ạ, còn không chỉ cho đặt bàn thôi. Combo 20 triệu là 5 đĩa hoa quả, 5 chai XO, 1 két Ken, 5 bao Man trắng. Nước lọc và khăn lạnh theo yêu cầu. 3 bình shisha và 1 bánh sinh nhật loại to. Ngoài ra bên em sẽ tổ chức chương trình nhỏ cho anh luôn để khách của bar cùng chúc mừng sinh nhật. Anh để lại tên tuổi để bọn em làm đèn LED chạy dọc từ hành lang lên tới tận phòng. Riêng rượu bia dùng không hết có thể ký gửi. Nếu anh thêm 15 triệu nữa là em đầu tư hẳn ca sĩ về hát, Tuấn Hưng, Quang Hà, Khắc Việt… Nhưng giờ mà mời thì không kịp, riêng ca sĩ thì anh phải đặt lịch trước một tháng.
Liếc sang ông kia thấy đã bắt đầu toát mồ hôi hột, hạt lớn hạt nhỏ, có lẽ chỉ đợi nhau rơi ra lã chã.
- Có khi để anh suy nghĩ lại, chứ 30 triệu tổ chức sinh nhật thì đại gia quá.
- Ầy, không đắt lắm đâu. Anh cứ làm đi, rồi anh Bình ra anh ấy ký một cái bên em chiết khấu 10% cơ mà. Lo gì. Mấy khi ăn chơi.
- Ừ, có khi để anh về, anh tham khảo lại cái. Chứ giờ lại không mang đủ tiền, đuối quá.
- Vâng, anh cứ tham khảo xong gọi lại em nhớ. Nhanh không muộn là không đặt được chỗ đâu.
- Ừ, có gì anh gọi lại. Muộn quá thì bọn anh đi karaoke vậy. Anh cảm ơn nhé.
Nói xong ông kia với em chân dài cắp đít dông thẳng một mạch. Tôi lẩm bẩm chửi "Đi mẹ nó ra quán trà đá mà tổ chức" rồi bụm miệng cười vì màn đối đáp khéo léo này. Chị chặc lưỡi lắc đầu, duy chỉ có mẹ là lên tiếng:
- Cũng tạm được, nhưng chưa dứt hẳn được mấy cái đuôi này đâu. Nếu…
Bà chưa nói dứt câu thì cửa lại mở, một ông xăm rồng xăm phượng thò mặt vào:
- Bác ơi cháu gặp anh Bình tí.
- Cậu gặp ai thì đi thẳng vào đây, nhà này không tiếp khách thò thụt nửa ra nửa vào.
Ông kia rón rén đi vào, đặt mông lên cái ghế nhựa, hai tay chống gối, mắt thao láo ngẩng lên hỏi:
- Cho cháu hỏi anh Bình có nhà không hả bác?
- Cậu gặp nó có việc gì?
- Dạ cháu là bạn anh Bình, cháu muốn vay ít tiền ạ.
- Bình nó bị tôi đuổi ra khỏi nhà rồi.
- Dạ, cháu hỏi thật mà bác, bác cứ nói với Bình là có Hưng, em anh Minh đến tìm. Nhất định anh ấy biết đấy ạ.
- Tôi không nói đùa, tôi đuổi nó ra khỏi nhà mấy hôm nay rồi. Giờ nhà này không liên quan gì tới nó nữa, vay mượn, nợ nần, tiền nong gì thì qua cửa hàng mà tìm nó, hoặc gọi điện thoại ý. Đấy cậu xem, có vợ có con rồi, còn ở nhà vợ, làm ăn chung với nhà vợ. Mà dám trai gái bồ bịch. Tôi không chấp nhận loại con rể đấy. Từ nay tôi cấm các cậu đến đây tìm nó. Nhà tôi không chứa, giờ mời cậu về cho.
- Ơ… - Ông kia há hốc mồm, chỉ thiếu nước trợn mắt lên nữa là kinh ngạc đúng theo kiểu trong phim. Đứng hình một lúc rồi lắp bắp nói - Vâng cháu chào bác, cháu xin lỗi, cháu về ạ.
- Mẹ đúng là số một, out ngay sau chưa đến 1 phút - Tôi vừa giơ ngón tay cái, vừa ôm bụng cười - Thế mà mẹ cũng nghĩ ra được.
- Số một cái gì, rồi mai lại mang tiếng với cả làng cả nước, ầm ĩ cả lên cho mà xem.
- Còn hơn là suốt ngày tiếp khách, rồi hết "em ơi lên bảo anh Bình đưa chị cái chìa khóa ô tô", rồi lại "em ơi lên bảo anh Bình mở két lấy chị quyển sổ" - Tôi nhại giọng chị - Thời gian để tập trung làm việc khác chị ạ.