Mẹ tôi vẫn như mọi khi, chẳng nói gì. Lại lên gác nấu cơm. Có lẽ câu khen của tôi chẳng làm bà cảm thấy nở mũi hơn chút nào với đám con cái non nớt của mình. Chị nhìn theo bóng mẹ đi khuất rồi quay ra thì thầm với tôi:
- Tao sợ tí thì dựng mẹ nó tim.
- Sợ gì cơ?
- Sợ cái gì mẹ cũng biết, giờ mẹ như thánh cụ nó rồi.
- Em không hiểu, biết gì, nói rõ ràng đi chị.
- Nói mày mày, không được bảo gì với mẹ nhé. Chị sợ mẹ biết được, nổi khùng lên thì bỏ hết mọi việc.
- Có chuyện gì thế ạ? Nói đi em hứa.
Bà ấy mở cái xắc lấy ra con điện thoại ghẻ đang lắp sim của anh Bình, mở hộp thư đến đưa cho tôi và nói:
- Đọc đi, 15 tin nhắn gần nhất và 3 cuộc gọi nhỡ. Tao gọi lại thì không alo, giờ thì không nhấc máy.
Tôi nhận điện thoại từ tay bà chị, tin nhắn đầu tiên đập vào mắt:
"Anh à, anh đi đâu mà mấy hôm nay không nhắn tin cho em? Em nhớ anh lắm. Dù có chuyện gì, anh cũng đừng lạnh lùng với em như vậy. Em biết thân phận mình không ra gì, nhưng em cũng không đòi hỏi một vị trí chính thức nào cả, chỉ cần anh đừng lạnh lùng với em thế này. Em vẫn anh, yêu anh nhiều."
… À, thế cơ đấy…
Lướt qua một loạt khoảng 15 tin nhắn, nội dung cứ na ná nhau, đại khái một người con gái ngoan ngoãn và thánh thiện như phò đang khẩn cầu tình yêu từ một người đàn ông đã có nơi có bến. Tôi nhếch mép cười đểu cái đống tin nhắn một cái.
- Chị nghĩ gì về cái đống hổ lốn này?
- Tao đoán là tao nghĩ như mày đang nghĩ. - Chị cũng nhếch mép cười.
- Thường thì… Nếu không có chuyện gì mà em vô tình đọc được cơ. Em sẽ bỏ công bỏ sức ra mà điều tra cho chị ngay. Nhưng mà cái đống tin nhắn này nó đến vào lúc này, cộng thêm việc biết là vợ người ta gọi nhưng không nghe máy nhưng lại cứ nhắn thêm tin. Sự thật chỉ có hai loại, hoặc là một con nào đó biết chuyện đang tính nước trả thù, hai là… - Tôi cố ý ngừng nói, liếc nhìn sang phía bà chị xem bà ấy tỉnh đến độ nào.
- Có thằng chó nào đang cố gắng chọc vào đây để gây xích mích khiến mình ngừng chạy.
- Em nghĩ là chỉ một trong hai cái đấy thôi. Tuy nhiên cũng chẳng loại trừ được điều gì. Đàn ông mà. Giờ chị tính thế nào?
- Tao muốn biết sự thật. Hôm qua lúc nhận được tin nhắn đầu tiên, tao lồng lộn hết lên. Gọi cho con ấy, không nhấc máy nhưng vẫn nhắn tin. Nhờ người này người kia gọi vẫn chỉ thế, có lúc con gái nghe máy, có lúc con trai nghe máy. Lúc ồn lúc không. Đã định tối qua gọi ngay cho thằng thụ lý để nó nhắn tin cho lão ấy rồi. Nhưng cả đêm mất ngủ, giờ tỉnh táo lại được một chút. Định im đi, coi như không có chuyện gì thì mẹ lại phang cho một câu vừa nãy giật thót cả người. Hơn nữa hôm nay mẹ cũng lạ lạ lắm.
- Em nghĩ tạm thời đừng bắn tin vào trong ấy, ông ấy giờ trong ấy có lẽ chẳng vui vẻ gì, không nên làm ông ấy suy sụp thêm. Nếu chị có thừa thời gian muốn điều tra, em sẽ giấu mẹ giúp chị. Thu thập đủ bằng chứng lại rồi đợi khi ông ấy ra sẽ ba mặt một lời. Giờ chị gọi vào chỉ là đánh động thôi, rồi ông ấy sẽ có thời gian nghĩ cách nói khéo, hoặc chỉ đạo ra ngoài để ỉm chuyện đi. Còn về mẹ chị đừng lo, mẹ sẽ không vì cái này mà làm hỏng chuyện lớn đâu. Mẹ suy nghĩ thấu đáo hơn chị em mình.
- Chị cũng nghĩ thế, không biết đang có chuyện gì xảy ra. Nhưng là một người vợ, chị cứ làm tròn trách nhiệm đã. Còn nếu người ta phụ mình thì trời cũng có mắt cả, chị không muốn sau này có chuyện gì thì mình sẽ ân hận vì đã không làm hết sức.
- Chị nghĩ thế là tỉnh rồi đấy. Có là anh rể hay không thì anh ấy cũng là người quan trọng đối với công việc nhà mình. Cho dù chị vì chuyện này mà buông thì em cũng tin là mẹ sẽ làm hết sức để kéo cánh tay phải của nhà ra. Chị cứ yên tâm ở phần mẹ và em. Còn chuyện này em sẽ làm rõ. Nếu có kết quả tốt em sẽ nói với chị ngay. Còn nếu không có kết quả hoặc mọi chuyện không như ý thì em sẽ để chị đợi tới khi anh ấy ra để ba mặt một lời. Giờ chị hãy quên chuyện này đi và coi như không có chuyện gì cả. Sim của anh ấy đưa cho em, gần như sim ấy chỉ để giao dịch tín dụng đen thôi. Chuyện ở sòng chị phải cố.
- Tí lại họp cổ đông bar - Bà ấy ôm mặt mệt mỏi - Chị đau đầu quá, không muốn nghĩ nữa.
- Mấy giờ?
- Chắc khi quán đóng cửa, tầm 1 giờ sáng gì đó.
- Thế để em đi với chị. Giờ em ra cửa hàng chốt lại tiền và sổ đã.
- Không ăn cơm à?
- Bảo mẹ hôm nay em đi có việc, phần cơm em.
- Lại làu bàu đấy.
- Kệ.