Rồi cúp máy dập một cái khô khốc. Tôi lại với tay sang cái điện thoại tiếp theo của lão béo. Máy bận. Tới cái thứ tư thì tắt hẳn. Khốn nạn, chắc tại mình gọi dồn dập và nhiều quá khiến con mồi hoảng. Nhưng chẳng quan trọng, việc mình cần làm ở đây là xác minh xem có ông bà nào trong này đã từng liên lạc với nó không. Toàn smartphone cả, nếu có thì chắc chắn khi ấn mấy số đầu sẽ hiển thị tiếp gợi ý đằng sau, hoặc đã từng có lịch sử gọi đến gọi đi. Sau khi nó ấn số có thể xem lại. Đại khái thế. Nhưng tới tận cái điện thoại cuối cùng là của bố nuôi, khi ấn tới số cuối trong điện thoại vẫn không có gì, chán chẳng buồn ấn gọi vì biết nếu có ấn thì cũng nghe kèn tò tí te mà thôi. Chắc không có tí thông tin gì về con ấy trong đống người này.
- Ôi kinh, chơi bời nha, hôm nay định đi ăn hàng à?
Tiếng lão Kiên ngay sau lưng khiến tôi giật bắn mình, chẳng khác đ" gì đứa ăn trộm bị bắt quả tang. Tôi quay lại làu bàu chửi tục mấy câu trước khi máu kịp lên tới não rồi ngớ người ra, nó hỏi:
- Ăn hàng gì cơ?
- Gì nữa, gọi cho con Minh phò chứ gì. Tay còn ấn số điện thoại nó chưa kịp gửi kia kìa.
- Đây á… - Tôi giật mình. Cái nồi gì vậy, do ăn ở có đức à mà tiền lại rơi giữa đường thế này - Ừ, gọi mãi đ" thấy nhấc máy, ngon không anh?
- Ngon, hàng Tuyên Quang nhé, da trắng. Anh mà làm tháng 10 triệu là cũng dám xơi rồi đấy, nhưng em này kiêu lắm, chỉ đi với đại gia, thiếu gia như chú thôi.
- Gọi từ tối tới giờ không nhấc máy. Hãm, đang thèm quá anh ạ.
- Hay là anh cho chú số con dancer nhà mình nhé. Con đấy rau thôi, nhanh lắm. Ngọt.
- Thôi, em hãi lắm. Loại rau trên bar này ăn vào dính thuốc trừ sâu lúc nào đéo biết. Sợ luôn. Nhà con kia ở đâu ý anh nhỉ?
- Đ" biết luôn, nhưng tí đợi cái taxi Thủ Đô biển 6623 về, thấy nó hay đi xe ấy.
- Ngon rồi, em mà ăn hàng về nhất định có review cho anh, hê hê.
- Hứa nhé, chụp ảnh quay phim nét vào, tối anh về quay tay.
- Rồi rồi, chắc chắn là như thế rồi.