Tôi dắt xe phi thẳng ra khỏi nhà, chiều tối trời mát mát, dễ chịu hơn cái không khí oi điên đảo suốt từ sáng tới giờ.
Cửa hàng đóng. À ừ, dĩ nhiên là tới giờ này thì chẳng ai đi cầm đồ mà việc thu họ trong ngày cũng đã hết giờ. Ai khất thì cũng đã khất rồi, đứa nào thu được thì cũng đã nã xong. Tôi ngồi một mình, nằm ngửa người trên cái ghế giám đốc Hòa Phát to tổ bố, ngước mắt lên nhìn cánh quạt quay chầm chậm ở số nhỏ nhất. Thực ra bật quạt là thủ tục thôi chứ chẳng trông mong gì ở cái làn gió thoảng này, nhất là khi điều hòa đã bật tới 16 độ. Không hiểu cái tháng cô hồn này sao lại nhọ thế, chuyện gì cũng đổ lên đầu được. Tôi biết tính con chị, bà ấy miệng nói nghe nhưng lòng bất tuân. Bất kể chuyện này dù thế nào cũng sẽ không nằm im trong lòng bà ấy. Tốt nhất khi mà bà ấy chưa kịp làm gì thì nên làm cho mọi việc rõ ràng một chút, để bà ấy yên lòng. Dù chính tôi cũng chẳng biết làm như thế nào, chắc chắn ngồi ngắm cánh quạt thế này chẳng giúp cho mọi việc khá hơn...
- Mọi người vui lòng để lại điện thoại ở ngoài, đây là họp kín. Kiên em ở ngoài nhé, em không phải cổ đông. Linh vào thay anh Bình cũng được. Hôm nay thiếu mất một cổ đông, nhưng mọi người cũng biết rồi đấy, trong hoàn cảnh này thì chú ấy không xuất hiện được. Ý kiến của chú ấy sẽ là ý kiến của số đông.
- Lại có trò gì thế này, giờ lại còn phải cảnh giác nhau thế này nữa à? – Lão hói béo nhăn nhó.
- Thôi dù gì cũng là họp kín, mọi người để hết điện thoại ở bàn ngoài này, Kiên con trông đồ cho các anh chị.
- Vâng.
Đúng là có tiếng nói của người lớn có khác, mọi người răm rắp nghe theo. Thực ra tôi cũng chẳng hiểu bà Hằng làm thế là có ý đồ gì, công nghệ giờ phát triển bỏ mẹ. Nếu muốn nghe trộm hay ghi hình cần quái gì phải dùng tới. Ngồi ngáp vặt chán, đầu tôi chợt nảy lên một ý nghĩ, mẹ nói có khi kẻ đâm sau lưng lại ở ngay sát sườn, biết đâu…
Tôi cầm từng cái điện thoại một hý hoáy ấn gọi cho cái số điện thoại khốn nạn kia. Đầu tiên là máy chị Hằng. Không hiển thị lên gợi ý. Chắc không phải. Bất ngờ tiếng nhạc chờ tắt, đầu dây bên kia nhấc máy nhưng không nói gì cả.
- Alo, xin lỗi anh chị đặt cơm hộp phải không ạ?
- Không phải đâu nhé, nhầm số rồi. - Giọng con trai, nó hơi bất ngờ. Mẹ tổ sư, chắc thằng nào nhấc máy rồi. Con trai để nhạc chờ bài Viên đá nhỏ.
- Anh hỏi lại xem có ai cầm máy gọi không ạ, em đang đứng dưới nhà đây, đúng số này vừa gọi mà.
Hơi chững lại chút, chắc ông ấy thò cổ ra xem có thằng nào đứng ôm cơm hộp dưới nhà không, rồi tiếng ồm ồm lại hỏi:
- Em đứng đâu nhỉ?
- Em ở Nguyễn Chí Thanh.
- Thế em nhầm rồi nhé, không có ai gọi cơm hộp đâu.