- "Em đã lo làm hợp đồng lao động và đóng bảo hiểm hết cho toàn bộ nhân viên bar chưa?"
- "Thế này anh ạ, việc của mình là việc rất là mang tính thời vụ nhiều đứa thích thì hôm nay làm, mai nó chán nó nghỉ nếu làm hồ sơ và đóng bảo hiểm hết cho chúng nó, thì rất là phiền. Giờ tất cả những nhân viên an ninh và bảo vệ, là an hem trong nhà em đều có hợp đồng rõ ràng. Bọn phục vụ thì thôi, bọn Pr coi như là khách rồi, em dặn dò chúng nó kĩ. Còn một hai đứa trông xe, mình coi như là bãi khoán trắng cho chúng nó thầu như bãi xe bình thường. Cái gì cũng lách luật được hết. Cái chính bây giờ là giấy phép. Có giấy phép thì không phải lo gì cả."
- "Bên mình có nên tuyển thêm quản lý an ninh không? Từ ngày anh Dũng đi thì anh cảm thấy không an tâm cho lắm?"
- "Anh nghĩ là tuyển ai? Anh tưởng an ninh với bảo vệ là một à? Giống như trông mấy cái xe máy à? Anh cảm thấy bất an thì lo cho anh ấy về đi, chính anh đứng ra nhân với mọi người là chuyện này trong tầm tay, anh lo được hết. Giờ là bao ngày rồi? Anh xem đã làm được gì chưa" - Giọng con gái nghe rất xúc động, nếu mình đoán không nhầm thì là vợ ông Dũng lên tiếng.
- "Thôi tắt đi" - Mẹ nói.
- "Sao lại tắt con đang nghe mà?" - Mình giật mình.
- "Có gì đáng nghe đâu, cái cần nghe thì chẳng có. Cái không cần nghe lại sắp phải nghe rồi. Được dăm ba câu nữa lại nghe chúng nó cãi nhau như lần trước thôi."
- "Vâng." - Mình hậm hực tắt máy, phí cả tiền mua về rồi lại chả dùng vào việc gì.
- "Hôm nay thiếu cổ đông đúng không?"
- "Vẫn thiếu một người mẹ ạ, hình như là người làm trên quận, là cổ đông hình thức thôi, không bao giờ ông ấy đi họp cả, ông ấy chống lưng cho bar nhà mình ở quận đấy (bar với nhà mình nằm ở hai quận khác nhau),"
- "Mày đi ngủ sớm đi, kệ chị mày, khi nào nó về nó tự mở cửa, lúc đi dặn nó mang chìa khóa rồi."
Mình dạ ran một tiếng rồi lếch thếch leo lên tầng ngủ. Thôi càng đỡ phiền, đánh một giấc đã cho lành. Nếu không nhầm thì chỉ còn hai ngày nữa là hết 3 lệnh tạm giam.
Đang thiu thiu chìm vào giấc ngủ thì điện thoại rung bần bật như phải bả. Mình vốn thính ngủ, sợ nhất là mấy cuộc điện thoại lúc nửa đêm, vốn chẳng mang đến mấy điều tốt lành gì. Vừa làu bàu vừa chửi vừa vừa khấn giời chỉ là con chị gọi xuống dắt xe lên nhà thì tốt với tay đặt cái máy ngang mặt, mình phều phào nói bằng cái giọng ngái ngủ
- "Alo. Ai đấy?"
- "Anh đang ở đâu, đến ngay bar gặp em đi, mọi người về hết rồi." - Giọng đích xác bà Hằng.
- "Ơ, ảo à, nhầm số rồi chị ơi" - Mình trả lời, mắt vẫn nửa nhắm nửa mở, đầu dây bên kia xẹt xẹt xèo xèo một tí, tiếng nói nghe nhỏ và yếu hẳn đi như kiểu dò đài bị lệch sóng chút ít, giọng một người đàn ông chen vào
- "Anh không tới đấy được, hôm nay có việc, tình hình thế nào rồi em?"
- "Anh đánh động cho con Minh chạy đúng không? Giờ anh giết em rồi, cả nhà nó đang nghi lên đầu em hết đây này, chúng nó giết em lúc nào không biết đâu."
Mình bật dậy như chưa hề từng ngủ, câu nói này làm cho mình tỉnh hẳn. Ngơ ngơ và đứng hình một chút cho máu dồn kịp lên não. Sau khi nhìn lại số điện thoại gọi đến, mình hớt hải lao như bay xuống nhà, thất thanh gọi
- "Mẹ, mẹ ơi, dậy dậy..."