Tôi đã viết lại nội dung theo chuẩn tiếng Việt và cố gắng giữ nguyên văn phong của bạn:
Mình chạy hồng hộc định mang cái điện thoại vào tận phòng mẹ thì mẹ xua tay, đẩy mình ra ngoài phòng khách. Con bé cháu khẽ cựa mình một cái làm cả bà và chú nó bước rón rén hẳn. Tiếng xèo xèo xoạt xoạt vẫn vọng lại từ đầu dây bên kia.
- Có chuyện gì?
- Sao lại không có chuyện gì, mẹ con kia vốn đã chẳng ưa gì em rồi. Trước khi chị em nó đi đến làm loạn nhà con kia, em vô tình đi ngang qua chúng nó. Chẳng nghe thấy chúng nó nói gì, nhưng chắc chắn là đang bàn tính chuyện với nhau, giờ tình ngay lí gian, qua nhà con kia đúng lúc nó vừa trốn mất, chúng nó mà không nghĩ em nghe trộm thì thiểu năng mẹ nó rồi. - Tiếng loa lèo xèo nghe không rõ lắm nhưng có thể thấy rõ được sự lo lắng trong giọng bà Hằng.
- Em xem lại camera an ninh chưa? - Và cũng nhận ra được sự bình tĩnh của lão kia dù giọng nói bị bóp méo hoàn toàn.
- Em chưa? - Lại thoảng thốt- Sao hả anh?
- Ai bảo em bắt mọi người để điện thoại ở ngoài?
- Em tự nói.
- Thế thì em tự tay đấm vào mặt mình rồi. Lúc họp, thằng kia cầm điện thoại của em gọi cho con Minh, anh ở đấy và cầm máy. Nếu anh không bảo nó chạy, thì sẽ như thế nào? Em nghĩ là chị em nó đánh ghen xong thì sẽ đi về ăn đêm rồi ngủ một giấc xong quên hết mọi chuyện à?
- Nó cầm máy em gọi? - Âm lượng to hơn một chút- Thế thì chết em rồi, chúng nó nhằm vào em từ đầu.
- Không, vô tình thôi, anh xem lại camera thì nó cầm tất cả điện thoại của mọi người. Nhưng nó gọi máy em đầu tiên, anh thấy số em nên nhấc máy nhưng anh cũng đoán là em không đần đến mức liên lạc với con Minh bằng số chính.
- Không, em chỉ dùng số rác thôi, mà cũng chỉ liên lạc chỉ đạo nó một lần.
- Tạm thời anh đưa nó xuống Hải Phòng một thời gian. Ổn ổn thì anh lại chuyển nó vào trong kia vậy, coi như chuyển hàng đổi gió cho các thượng đế, dạo này ngoài HN lại thích gái miền Tây. - Cười, mình để ý là lão nào khi nhắc đến gái và tiền cũng cười hềnh hệch.
- Còn việc của em phải tính thế nào?
- Em cứ yên tâm, nếu nhà nó khôn ngoan ra thì sẽ không bới chuyện lên lúc này đâu. Hơn nữa, nếu có chuyện gì xảy ra, mình đâu có kém gì cơ nhà nó. Mình còn có lợi thế hơn chúng nó là mình hàng ngày túc trực ở bar gặp anh em, về chuyện tiếng nói trên này, mình đều được anh em ủng hộ hơn, có trắng nói đen, có đen nói trắng. Nhất là cái vụ nhà nó tự ý đi riêng cho thằng Bình, mọi người không vừa lòng rồi, từ ngày hai đứa nó đi, mọi chuyện trên bar đều do nhà em cáng đáng, nhà nó đã nhúng tay vào giúp đỡ cái gì? Hay chỉ đợi nhăm nhăm đến cuối tháng là đòi chia tiền. Em cứ một mặt động viên vỗ về anh em trên bar, thi thoảng giả vờ khóc lóc, tủi thân chút, mặt kia cứ đối xử bình thường với nhà nó, nhất là con Linh, tránh mặt mẹ nó ra. Mọi chuyện sẽ ổn, còn nhất định nếu có chuyện gì, mọi người đứng về phía em chứ phía ai, giờ tiếng nói là nằm trong tay mình hết.
- Còn thằng em em? Giờ em bất lực rồi, ai cũng nói, cũng hứa là lo cho nó, giờ chỉ còn 1 ngày nữa là tới hạn chót rồi mọi việc không ra đâu vào đâu, thậm chí chuyển tội danh cũng chưa xong.
- Cái này anh không có nhận trách nhiệm nhé, mà cũng không thể trách chúng nó nhiều được, vì việc thằng Dũng dính phải bây giờ, không phải là vì bar. Giờ em nhà em cứ cáng đáng hết mọi việc trên bar như thế, tất cả đều trôi trảy cả, sẽ chẳng có gì khác với khi thằng Dũng ở nhà. Sẽ chẳng ai lo cho nó về đâu.
- Nhưng mọi người đã hứa...
- Mình không lo cho mình thì chẳng ai lo cho được đâu em ạ. Cái ngu nhất của em là đứng im đợi chờ và hy vọng vào lời hứa của chúng nó, nhìn mẹ con con Linh kia kìa, nếu nhà nó không tự ý tách đoàn từ sớm, anh cũng chẳng phải cảnh giác bà già đến thế đâu. Hứng lên trên bàn rượu đàn ông hứa là chuyện bình thường. Thằng nào chả có sĩ diện, nhưng rồi quên hết.
- Ý anh là giờ em phải bỏ bê công việc trên này, phải ngãng ra? Họp cổ đông em đã có ý kiến, em muốn bán lại toàn bộ cổ phần nhà em, muốn bỏ chức giám đốc điều hành để toàn tâm toàn ý lo cho thằng Dũng, nhưng "bố"- Dĩ nhiên là bố nuôi- Không cho em nghỉ, và mọi người cũng không cho em bán cổ phần ra ngoài nhưng trong tình cảnh thế này không ai muốn mua lại cổ phần của em. Giờ lại thêm việc giấy phép bar, cứ năm ba ngày em lại bị quận gọi lên hỏi, chạy như đèn cù, em mệt mỏi lắm rồi, đầu muốn nổ tung ra.
- Không ai nói em bỏ bê mọi việc cả, cứ lo cho tốt ở đấy, nếu mọi chuyện cứ yên bình quá đâm ra chúng nó nhờn, thôi được rồi việc này để anh lo đi. Em cứ phải khéo léo nhất là với nhà con Linh.