...
- Thôi tắt máy đi- Mẹ cầm điện thoại của mình ấn vào nút đỏ- Lần sau giữa đêm giữa hôm đừng gọi thất thanh như thế, chuyện lúc nửa đêm chẳng hay ho gì đâu, tao lại tưởng chị em mày có đứa nào bị làm sao.
- Ơ mẹ hay nhỉ, sao lại mắng con. - Mình bực mình – Có chuyện thì con mới gọi mẹ chứ, nếu không sau này lại trách biết mà không nói.
- Mày nên gọi chị mày kia kìa- Bà chỉ tay ra cửa chỗ mà chị mình đang đứng dựa nép vào thành để nghe câu chuyện của hai mẹ con, chắc chị dậy từ lúc mình gọi thất thanh nhưng không dám vào- Nếu có chuyện gì mà tao biết sau chúng mày thì tao đã là con chúng mày rồi. - Mẹ cười rồi bước vào phòng, trước khi đóng sập cửa lại còn thò đầu ra nói- Chúng mày có nói chuyện thì khẽ miệng thôi. Lên tầng mà nói, không có việc gì đừng vào phòng tao lúc nửa đêm.
Mẹ đánh đòn phủ đầu nhanh quá làm mình không kịp hỏi xem cái biết của mẹ đến đâu, đã đến mức biết cái tiếng nói bí mật bên đầu dây kia là ai chưa? Hay chỉ mơ hồ biết là có đứa đang nhúng tay vào???Đợi mẹ vào hẳn trong, chị mới nặng nhọc bước ra khẽ khàng ngồi cạnh mình, hai tay lại ôm đầu một cách mệt mỏi. Mình đáng lẽ nên nói một hai câu phải phép nhưng vẫn đang sôi máu vì chuyện bị mẹ mắng phủ đầu, quay sang trút lên chị
- Chị em tốt quá cơ chị nhỉ?
- Nhà mình cũng có khác gì đâu... - Chị thở dài.
- Chị vẫn áy náy với nhà nó chuyện ông Dũng à? Chị đã nghĩ tới đủ thứ chuyện từ bọc thuốc việc con Minh, chưa đủ à? Giờ chị tin mẹ hay tin nó?
- Đừng nói nữa, chị đau đầu lắm. - Bà ấy lại nhắm nghiền mắt, tay day day trán.
- Chị đêm nằm ngủ vắt tay lên trán mà suy nghĩ đi. Em đ" hiểu ra làm sao nữa. Với thể loại đầu óc như chị tốt nhất là nên đi bán rau thì hơn.
Mình hậm hực bước rầm rầm lên nhà, mặc kệ cả chị lẫn những câu dặn dò phải khẽ khàng của mẹ, chắc trong phòng bà ấy lại đang lắc đầu lầm bầm chửi rủa. Một lúc sau chị cũng lò dò lên gõ cửa phòng mình, đúng như mình nghĩ, lúc nào bà ấy cũng là người nhường nhịn trong gia đình cũng như các mối quan hệ bên ngoài xã hội, ít khi thấy bà ấy nóng tính bất thình lình, nhưng mà đau khổ, buồn chán, quỵ lụy bất thình lình thì lại rất thường xuyên. Lắm khi, rõ ràng là bề trên nhưng lại nhường nhịn đến ngu người đi. Mình thở dài, chán nản có, thương cảm có nhưng vẫn giữ cái mặt hậm hực ra mở cửa
- Chị xin lỗi- Bà ấy nói nhẹ như thở, vừa nói vừa dịch dịch cái đống chăn màn của mình ra để ngồi.
- Xin lỗi gì em, chị xin lỗi mẹ ý.
- Chị biết... - Vẫn cái giọng đều đều mà theo mình dự đoán là sau độ 5 phút nữa là chuẩn bị lắng nghe nước mắt. Cái giọng của bà ấy tác động nên đầu óc mình làm mình ngu đi theo.
- Mấy hôm trước em nhìn thấy mẹ đi lên cầu thang chậm hẳn đi. Có lẽ nhà mình ngăn đôi tầng một ra chuyển bếp xuống dưới, giờ cứ để mẹ đi lên tầng nấu cơm, rồi lại xuống dọn cơm dưới nhà, lên lên xuống xuống thế này, nhìn xót lắm. - Mình tự dưng chùng lòng xuống, nói những câu ngu ngơ chẳng hề liên quan gì tới câu chuyện.
- Lắm lúc muốn buông xuôi cho đến đâu thì đến, mấy hôm nay cứ nhìn thấy mẹ là chị xấu hổ lắm. - Bà ấy bắt đầu nấc và ôm mặt, mình phải với tay lấy cho bà ấy cốc nước và tập khăn ướt trong ngăn kéo- Vô dụng, đến việc của mình cũng chẳng lo được để mẹ phải lo toan vất vả.
- Thế nên tốt nhất không làm gì được thì ngồi yên thôi chị ạ, đừng để mẹ phải lo thêm bất cứ cái gì nữa. Chuyện trên bar chị cũng nên dứt khoát đi, cảm thấy không theo được thì thôi. Kệ người ta, khi nào anh Bình về khắc sẽ có cách giải quyết.
- Ngày kia là đến hạn cuối cùng của lệnh 9 ngày rồi. Giờ mẹ có gì cũng chẳng nói với chị em mình nữa. Chị không biết là đến đâu rồi.
- Chị xem mình có đáng để mẹ nói cho nghe không đã? - Mình nhếch mép, nhưng không cười, giọng khinh khỉnh- Chị có tin mẹ không mà đòi mẹ phải tin chị? Giờ đến cả việc thằng vừa nói chuyện với bà Hằng là ai? Em cũng không dám mở mồm ra hỏi mẹ. Chỉ cần chị em mình đừng làm cho nó rối thêm hơn nữa là được rồi.
- Chuyện ở bar muốn lắm nhưng không thể làm ngơ coi như không phải của mình được, trước khi lên xe vào quận, anh nắm chặt tay chị nói là đã đổ quá nhiều tiền vào đấy. Giờ hàng ngày không lên được đấy thường xuyên, đã là có lỗi với lời dặn của anh ấy lắm rồi. Chúng nó nói chẳng sai đâu, bọn trên đấy bây giờ một lời chị Hằng, hai lời chị Hằng, mình mất hẳn tiếng nói ở đấy, có chuyện gì xảy ra sẽ chẳng ai đứng về phía mình hết.
- Nhưng cũng không để mẹ phải lo gánh cả hai bên như thế được, riêng chuyện anh Bình đã không đơn giản và đau đầu lắm rồi, mẹ không nói ra nhưng em biết là không đơn giản chỉ có mỗi vụ tối hôm ấy mà thành chuyện phiền hà và phức tạp thế này. Còn trên kia, mình có giấy tờ pháp lý đàng hoàng, tạm bỏ đấy vài tháng chúng nó cũng không nuốt không của mình được.