Logo
Trang chủ
Chương 65

Chương 65

Đọc to

"Chú ngồi im nào, cháu sát trùng qua đã." Chị mình một tay cầm giữ tay lão răng vàng, một tay cầm lọ cồn I-ốt và đống bông băng.

"Ăn thua gì, thôi kệ nó." Ông ấy cười nhe cả hàm răng xỉn màu thuốc lẫn lộn ra, "Ngày xưa tao với bố chúng mày..."

"Thôi thôi, chú ngồi đấy mà cứ ngày xưa mãi đi." Mẹ mình làu bàu, "Mỗi năm mỗi tuổi, môi khác rồi, không cẩn thận rồi nhiễm trùng máu thì bỏ mẹ. Thật chẳng ra làm sao hết. Trèo hàng rào còn để sắt cứa vào tay, giá mà bị chúng nó đánh cho thì lại đỡ buồn cười."

"Chú mà bị đánh thì còn nói làm gì nữa." Mình cũng tham gia câu chuyện một cách hào hứng, một tay vẫn giữ cuộn băng cho chị. "Lúc cháu nhìn chú đánh bọn nó, cháu cứ quen quen, hóa ra đúng là chú thật, chú hóa trang khéo quá cháu không nhận ra. Lúc nào chú dạy cháu võ với nhé."

"Làm tướng không phải đụng đến tay chân, chúng mày phải học mẹ mày kia kìa, không cần biết võ vẽ gì ngồi một chỗ điều binh khiển tướng, đánh đông dẹp bắc. Hay ho gì cái thứ võ biền này. Giờ cao thủ là động thủ không động tay chân. Hề hề."

"Gớm, chả phải dạy chúng nó." Mẹ bĩu môi, "Hôm nay chúng nó mượn gan hùm đi dụng binh rồi đấy, tí nữa thì vào cả một rọ."

"Tại con không biết mẹ cũng cho người lên nên mới thế." Chị mình cãi cố một cách yếu ớt. Rồi bà ấy quay sang thanh minh với ông chú răng vàng, "Tại cháu tính là sớm muộn gì con Hằng" (chị đổi cách xưng hô với chị gái ông Dũng, bà ấy ít khi gọi người hơn tuổi là con, chứng tỏ độ căm hận và miệt thị trong bà ấy đã lên tới một giới hạn nào đó) "cũng kiếm cớ làm loạn ở quán bar gây khó dễ để mọi người phải lo cho thằng Dũng về, vì nó là bảo kê trên trên ấy chú ạ. Cháu định khi nào mà nó ra tay thì cháu đục nước thả câu một thể, nhất định là nó không đề phòng. Khi đấy có muốn cho người lên xiên nó một nhát, có khi cũng chẳng ai can được, lúc chú làm loạn cả bar lên cháu cứ nghĩ là chính tay nó làm nên gọi người lên gây sự luôn, ai ngờ là mẹ lại ra tay trước cả hai đứa bọn con. Lại thêm cái vụ dọa nó són ra váy ở cầu thang nữa, rồi không biết mai còn dám ngẩng mặt lên nhìn ai nữa không." Chị nói với vẻ đắc thắng.

"Lúc chị Linh bảo là nhân cơ hội nhà kia gây loạn mình đổ thêm dầu vào lửa, con đã phục lăn bà ấy rồi, thế mà vẫn không cao tay bằng mẹ ra tay trước cả khi chúng nó kịp hành động. Cuối cùng thì mẹ vẫn là nhất."

"Thôi thôi, không phải cãi nhau tranh công nữa, cũng may nếu không có bọn dưới Hải Phòng lên phá đám ở dưới kéo cái lũ bảo vệ xuống thì chưa chắc đã bọn em đã rút chân kịp ra khỏi đấy đâu, có ít đặc sản Móng Cái biếu chúng nó mà đứa nào cũng xoắn tít cả lên. Không rút đi kịp thì lằng nhằng giờ này lại ngồi trên khám hết cả với nhau rồi."

"Nếu mà chúng mày khôn ngoan hơn tí thì cố mà thu thập bằng chứng, từ cái vụ nghe trộm hôm nọ, đến việc bắt quả tang hôm nay, cộng dồn vào với sự việc xảy ra trên bar rồi đem ra phanh phui thì đủ dồn nó vào chỗ chết." Mẹ chỉ tay vào mặt hai chị em mà nói, "Vẫn còn non nớt lắm, đầu óc chúng mày rồi cũng chỉ dừng lại ở chỗ đâm chém thôi. Giờ ngóng xem bọn thằng Hùng làm ăn thế nào đã? Nhẹ tay quá thì chúng nó chờn, nhưng mạnh tay quá thì lại chẳng khác gì tự cầm dao đâm vào người mình, vì dù gì chỗ ấy cũng là tiền là của, là người nhà mình góp tay dựng lên."

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Yêu xa trong chờ đợi!
Quay lại truyện Chạy Án
BÌNH LUẬN