Logo
Trang chủ
Chương 7

Chương 7

Đọc to

12h trưa, đói bụng, đi nấu tạm bát mỳ, gọi là nấu chứ thực ra chỉ là úp nước sôi. Muốn nấu bát mỳ thịt bò lắm nhưng lại không biết bật cái bếp từ kiểu gì. Từ trước đến giờ, cứ đến giờ cơm là mình về, cơm nước đã sẵn sàng, nếu về muộn quá thức ăn có nguội cũng sẽ có người đặt vào tận lò vi sóng mang ra cho. Hay bét lắm không về thì cũng tạt vào Pizza Hut, hoặc KFC, BBQ...

Chưa bao giờ mình biết giá một suất cơm bình dân bên ngoài là bao nhiêu, gần như là ngoài cơm nhà nấu ra mình ít ăn được cơm ở đâu khác. Không biết có chịu đựng được cái cảm giác nuốt cơm tù quá 1 tuần không, hay sẽ sớm phát điên phát rồ vì nó mất. Lo sợ là thế, rồi lại tự an ủi mình rằng, sẽ chẳng sao đâu, mình có đánh, có chạm vào ai đâu, bét quá bị thu xe, phạt hành chính là cùng, nhưng rồi lại lo sợ tiếp chị mình cũng đứng cạnh mình, còn người ngồi sau mình giờ cũng bị bắt rồi, giờ này khéo cơm tù cũng chưa chắc đã có mà nhai. Lại sợ, lại lo. Sợ đi tù, sợ bị đánh thì ít nhưng sợ phải ăn cơm sống, rau xanh chấm nước muối thì nhiều. Điên mẹ nó mất rồi hay là ngu nữa không biết.

12h ngủ, bà giúp việc đến gọi cửa bấm chuông ầm ĩ (nhà mình thuê giúp việc theo tiếng để trông cháu và dọn nhà thôi). Kệ, không thấy ai mở cửa khắc đi về. Chuông điện thoại bàn đổ dồn, dai thật đấy, mình cố trùm tai ngủ tiếp, nhưng sau 3 hồi chuông thì buộc phải vùng dậy quát vào điện thoại:

- Nhà cháu hôm nay không có ai ở nhà đâu (Nói ngu thế ai nhấc máy bàn không biết), bác về đi mai đến sau.
- Chị đây.
- Chị, chị ra rồi ạ?
- Ừ, chỉ vào lấy lời khai nhân chứng thôi, chị đang ngồi với mẹ.
- Mẹ đâu, em nói chuyện với mẹ.
- Mẹ đi mua cơm gửi vào quận rồi.
- Vâng.
- Em nghe chị này, ra bãi mang xe ra quận được không, để bên công an hoàn thiện nốt hồ sơ, tối nay là mọi người được thả rồi.
- Có tin được không chị? Em sợ.
- Không sợ, chị được thả đây rồi mà, em mang xe qua rồi vào lấy lời khai, em có tên trong lệnh bắt đấy đừng trốn, nghe chị, sẽ được thả thôi, chị được ra trước rồi này.
- Em phải hỏi ý kiến mẹ đã.
- Đừng nói mẹ, mẹ nói không ra gì đâu. Hơn nữa nếu em không lên thì rất phiền cho thằng Kiên, bố mẹ vợ con nó đang ngồi ăn vạ khóc bù lu bù loa lên đây này.
- Sao hả chị? - Mình ngạc nhiên
- Nó bị bắt nhầm, vì người ta tưởng nó là em. Thôi em lên đi, mình là bề trên để liên lụy đến anh em, thì sau này có việc gì còn dám nhìn mặt anh em nữa không?

Chần chừ một lúc, rồi cái máu anh hùng rơm của mình lại nổi lên. Mình nói chắc nịch:

- Em làm em chịu, để em lên.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Chàng Rể Mạnh Nhất Lịch Sử
Quay lại truyện Chạy Án
BÌNH LUẬN